Gả Rồng

Chương 8: Người giấy



Khi định thần lại, tôi thấy người trước mặt có đôi mắt trống rỗng vô hồn, gương mặt trắng bệch,

trên má có hai vết đỏ ửng, đôi môi nhỏ đỏ mọng chúm chím, cô ấy là người giấy. Tôi mới nhận ra, kính râm cô Âm tặng tôi chỉ ngăn cản tôi thấy ma quỷ, nhưng cô ấy là người giấy, cô ấy đã thật sự tồn tại và cử động. Người giấy nhanh chân tiến về phía tôi.

Trong lúc hoảng sợ vẫn chưa hoàn hồn, thì người giấy đã tóm lấy cổ tôi, người giấy có sức mạnh phi thường, cô ấy một tay nhất tôi lên.

Chân tôi từ từ rời khỏi mặt đất, tôi có cảm giác khó thở vô cùng, tôi tình trạng nguy cấp tôi lấy ra một thanh kiếm gỗ từ trong túi áo ra, nó rất nhỏ, thanh kiếm cô Âm tặng cho tôi để phòng thân, trên thân kiếm có điêu khắc những câu thần chú trừ tà ma . Tôi đâm thẳng vào ngực cô ấy, thanh kiếm phát ra một ánh sáng chói mắt, những dòng chữ được điêu khắc trên thân kiếm phát sáng vào chạy vào người của người giấy.

Người giấy đau đớn hét lên, ngừoi giấy tức giận ném tôi sang một bên, tôi lăn lộn trên mặt đất, lúc này lục phủ ngũ tạng như bị vỡ ra vậy, rất thốn và rất đau.

Tôi thấy trên ngực cô ấy xuất hiện một cái lỗ thủng, bên trong không có gì cả. Cô ấy vẻ mặt vô cảm nhanh chóng chạy đến trước mặt tôi, tôi lập tức bỏ chạy, tôi cố tình chạy vào những nơi có nước, người giấy không có đầu óc nó chỉ biết đuổi theo tôi, khi chân nó giẫm phải nước, đôi chân ướt sũng, người giấy đôi chân bị rách không chống được cơ thể, người giấy bước đi loạng choạng nhưng không hề ảnh hưởng tới tốc độ của nó.

Tôi dùng hết sức bỏ chạy, ở một nơi xa lạ, tôi không biết phía trước là gì, nhưng tôi biết chỉ cần tôi dừng lại thì tôi sẽ mất mạng.

chỉ cần có đường, tôi sẽ chạy, không ngừng bỏ chạy. Người giấy đó đuổi theo tôi, và nó vừa chạy vừa cười một cách rùng rợn.

Tôi thấy phía trước có một cái hố nhỏ, tôi liền nhảy vào đó và lấy những chiếc lá xung quanh che lại,

Lúc này tôi đang ngồi xổm trong hố nhỏ để quan sát hướng của hình người giấy.

cô ấy liên tục lẩm bẩm tên tôi, giọng nó như những đứa trẻ, đọc xong tên tôi lại cừoi khanh khách.

Khi người giấy đã đi xa , tôi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần quay lại xe là tôi có thể về nhà.

Khi tôi đứng dậy, một bàn tay nắm lấy mắt cá chân tôi, một cánh tay nhợt nhạt trắng bệch và móng tay đen dài từ lòng đất tò ra giữ chặt chân tôi.

Tôi cắn răng không dám hét lên vì sợ người giấy nghe thấy sẽ quay lại, đôi tay đó giữ chân tôi rất chặt,và nó đang rút vào lòng đất, chân tôi bị nó kéo xuống, tôi rất sợ, dùng hết sức vùng vẫy.



Một bàn tay khác thò ra nắm lấy chân còn lại của tôi và không ngừng kéo tôi xuống.

Tôi cầm lấy thanh kiếm gỗ đâm thẳng vào cánh tay đó, nó đau đớn thả tôi ra, khi tôi định đâm vào bàn tay còn lại thì tiếng cừoi khanh khách của người giấy đang rất gần.

Cảm giác lạnh rung người như phát ra từ xương tuỷ, nó chạy qua da thịt và đến tận chân tóc.

“ Thịnh Hạ” giọng nói người giấy đang rất gần

Tôi ngước nhìn lên phía trên, người giấy nó đang ngồi xổm nhìn tôi với ánh mắt đầy phấn khích, bàn tay khác thò ra nắm chặt chân tôi, lần này tôi không tài nào bỏ chạy được.

Người giấy dùng hai tay bò xuống hố, khi người nó di chuyển , tôi thấy rõ toàn thân nó đã bị nước làm ướt sũng, nửa thân dưới đã rách nát, chỏ còn những cái cây gãy rụng treo lơ lửng trên thân. Nó bò xuống hố với tiếng cừoi rợn người, tôi cầm thanh kiếm chỉ về hướng nó.

“ không muốn chết thì đừng qua đây” giọng tôi trầm xuống, tôi rất sợ nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để đối phó với khó khăn trước mặt.

“ Thịnh Hạ… Thịnh Hạ” người giấy không ngừng gọi tên tôi

Khi người giấy cách tôi khoảng mười bước, tôi dùng thanh kiếm gỗ đâm thẳng vào hai cánh tay đang nắm lấy chân tôi. Khi hai cánh tay buông chân tôi ra, tôi liền bỏ chạy. Cái hố nhỏ lúc này đột nhiễn trở nên rất sâu, tôi nhớ rất nhỏ lúc nãy tôi nhảy xuống tôi ngồi xổm vẫn có thể thấy được mọi thứ phía trên nhưng giờ nó đã cao qua đầu tôi.

Tôi quá hoảng sợ không ngừng vùng vẫy, nhiều lần muốn nhảy lên hố nhưng vẫn không thể nắm được mặt đất. Người giấy đang ở rất gần tôi, ngay lúc này, một bàn tay nắm lấy tay tôi và kéo tôi lên.

“ Ba!” Tôi thấy ba tôi đã cứu tôi, tôi kích động bất khóc ôm chầm lấy ba, nhưng cơ thể ba tôi lúc này rất lạnh, ba tôi dịu dàng vỗ lưng tôi không ngừng an ủi.

“ ba sao người ba lạnh quá!” Tôi nắm lấy tay ba thì có cảm giác nó không hề có cảm giác ấm áp của người bình thường.

Tôi hốt hoảng ngước nhìn thì thấy trước mặt tôi là một thanh niên nửa mặt, nửa phần còn lại đã nát, não và máu hoà vào nhau chảy xuống vòm họng, nửa gương mặt kia xanh xao trợn mắt nhìn chằm chằm về phía tôi, và nửa bờ môi đó không ngừng phát ra tiếng cười man rợn.