Từ lúc Cố Trường Quân qua cửa thành, tin tức đã truyền về Cố gia, Cố lão phu nhân liền cùng mọi người ra cửa chờ.
Trần thị khuyên bà mấy lần: “Hầu gia tấu báo quân tình, lại còn phải cùng các tướng sĩ lĩnh thưởng, không về được ngay đâu ạ, cũng không còn sớm nữa, không bằng mẫu thân về phòng nghỉ ngơi trước.”
Cố lão phu nhân nào có chịu nghe, lâu như vậy không được thấy mặt con trai, hắn chịu đủ loại khổ cực trên chiến trường, bà làm gì còn lòng dạ mà nghỉ ngơi.
Trần thị nháy mắt ra dấu với Chu Oanh, nàng ấy muốn nàng giúp mình khuyên nhủ lão phu nhân nhưng ngoái đầu lại thấy Chu Oanh ngơ ngẩn cúi thấp đầu, cũng không biết nàng đang nghĩ gì, sắc mặt trông cũng là lạ.
Chốc lát sau, có thân vệ bên cạnh Cố Trường Quân về báo tin, nói Hầu gia được Hoàng Thượng giữ lại dùng cơm trưa trong cung, còn có rất nhiều chuyện phải tấu báo, chỉ sợ đêm mới có thể xuất cung.
Lão phu nhân liền sắp xếp cho người làm cơm tối, lại sai người tới Bách Ảnh đường đổi sẵn chăn nệm dày mới, còn hỏi lại mấy lần xem than đốt ở Bách Ảnh đường có đủ hay không.
Trần thị cũng biết trước khi Cố Trường Quân trở về, lão phu nhân sẽ không an tâm nghỉ ngơi, chỉ cần không đứng ngoài cửa chịu gió lạnh, những chuyện sắp xếp này bà muốn thì cứ để bà làm.
Cố Trường Quân mãi giờ Hợi mới về, lời mới truyền từ cửa vào lão phu nhân đã chống gậy bước ra ngoài, bà đụng phải Cố Trường Quân ở bên ngoài Cẩm Hoa Đường.
Đã lâu không thấy mặt, hai bên cùng ngớ ra rồi mới có thể bình tĩnh lại được, Cố Trường Quân bất chấp việc mình đang đứng bên ngoài, cúi xuống hành lễ: “Mẫu thân, con trai về rồi.”
Hốc mắt lão phu nhân thoáng ươn ướt, bà đưa đôi tay run rẩy ra muốn đỡ hắn.
Chu Oanh đỡ lão phu nhân, cẩn thận đặt tay bà vào trong tay Cố Trường Quân.
Ở khoảng cách gần, Cố Trường Quân nắm lấy tay mẫu thân, đồng thời quay mặt lại gật đầu với Chu Oanh.
Hắn đi quá lâu, lâu tới mức bây giờ hắn gọi tên nàng cũng có cảm giác không thật.
Trước khi vào cung, Cố Trường Quân đã thay áo, cởi áo giáp, mặc triều phục để vào cung triều bái, nên tới lúc này trên người hắn đậm mùi Long Diên hương được đốt trong cung.
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt thâm trầm mà nồng nàn, nên tuy chỉ liếc một cái cũng khiến Chu Oanh không kìm nén được mà đỏ mặt. Nàng cúi đầu xuống, sự bỏng rát trên má đốt thẳng tới tai. Ngay cả chiếc cổ trắng noãn cũng có chút phấn hồng nhàn nhạt.
Trần thị niềm nở bước lên: “Lão thái thái nhớ đệ, không ra cửa đứng chờ không được. Giờ Hầu gia về rồi có thể tạm thời ở nhà chứ? Chớp mắt đã một năm, chỉ mong từ nay về sau có cuộc sống thái bình.”
Chiến sự ập tới nhanh chóng, trước đó trong kinh thành không lộ dù chỉ là một tin tức, nên đợt Cố Trường Quân mất tích, tin vịt rộ lên khắp nơi trong thành, đều cảm thấy cuộc sống sẽ chẳng còn yên ổn nữa, thậm chí có nhà giàu còn chạy về phía nam, sợ khói lửa chiến sự hun tới tận kinh thành.
Cố gia chẳng những lo lắng chuyện an nguy của kinh thành, lại càng lo lắng cho an nguy của Cố Trường Quân nơi tiền tuyến. Ngay đến Trần thị lúc này cũng rưng rưng.
Tay lão phu nhân lạnh như băng, siết chặt tay áo của Cố Trường Quân.
Cố Trường Quân cười cười: “Nhị tẩu an tâm, không đi nữa.”
Đầu tiên đỡ lão phu nhân đi vào trong, sau đó Cố Trường Quân ngồi trên giường lò, ngước mắt nhìn về phía cửa, nhìn Chu Oanh đang chậm rãi bước vào.
Cố Trường Quân liếc mắt với nàng mới lấy lại được tinh thần tập trung đáp lại những câu hỏi của lão phu nhân: “Thân vệ bên cạnh con trai rất đắc lực, con chưa từng bị thương, mẫu thân an tâm.”
Hắn lại nói: “Hoàng thượng chuẩn cho mấy ngày nghỉ, mẫu thân còn phải đi dâng hương bái tạ nữa, con trai có thể đi cùng hầu hạ mẫu thân, hoặc cũng có thể tới biệt trang ở mấy ngày, tất cả đều nghe theo người.”
Hắn muốn trấn an lão phu nhân, ở bên cạnh bầu bạn với người nhiều hơn.
Lão phu nhân sao lại không biết hắn bận bịu tới mức nào, bà cũng hiểu chẳng qua hắn đang muốn làm mình vui nên cũng cười nói: “Con nói đấy nhé.” Thấy Chu Oanh và Xuân Hi bê đồ ra, lão phu nhân vẫy tay với Chu Oanh: “Mau, mang nước gừng tới cho Tam thúc của con, xua tan hơi lạnh.”
Chu Oanh y lời đi tới gần, nàng cong người bưng chung nước đến rồi nói với hắn: “Tam thúc.”
Lời nói ra có hơi chần chừ, dường như có chút sợ hãi, Cố Trường Quân nhận lấy đồ từ trong tay nàng, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng sượt qua đầu ngón tay nàng, Chu Oanh thoắt cái đã rút tay về, nhưng tim đập loạn như chạm vào lửa nóng.
Không ngờ Xuân Hi đứng đằng sau lưng nàng tay không vững, cái khay khẽ nghiêng một cái, thứ nàng ta bưng lại là nước trà nóng bỏng, lại còn đứng sát sau lưng Chu Oanh, nhìn là đã biết nước trà kia sẽ tạt vào lưng Chu Oanh.
Lão phu nhân biến sắc, bà chưa kịp thốt lên lời thì đúng lúc nước sôi lửa bỏng, Cố Trường Quân đã kịp thời đưa tay ra chụp lấy cánh tay Chu Oanh, kéo nàng tới cạnh mình.
Bình trà trên khay chao đảo, hai chung trà rơi xuống đất nát bấy.
Lão phu nhân còn chưa nói gì, Vu ma ma đã xông vào quát Xuân Hi: “Mang tiếng là người hầu bên cạnh chủ nhân mà ngươi đã làm cái gì thế này? Ngày càng vụng về đủ thứ chuyện, còn không mau lui xuống?”
Xuân Hi đỏ bừng cả mặt, nàng ta suýt chút thì rơi lệ, vội vàng nhặt những mảnh vớ lớn luôn miệng nói: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết.”
Cố Trường Quân trầm mặt chẳng nói chẳng rằng, Trần thị vội vã hòa giải: “Đứa nhỏ này chắc là thấy Hầu gia trở lại nên nhất thời vui quá…”
Lão phu nhân xua tay ý bảo Xuân Hi lui xuống
Nha hoàn ngoài cửa rón rén đi vào dọn dẹp mảnh vụn dưới đất, tay Cố Trường Quân vẫn còn nắm chặt trên cổ tay của Chu Oanh.
Nàng giãy ra, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Đa tạ Tam thúc.”
Thân mật ngay trước mặt nhiều người như vậy làm nàng sợ mất hồn mất vía.
Ánh mắt lão phu nhân liếc nhìn tay Cố Trường Quân, bà rất nhanh đã quay đầu đi chỗ khác, sai xử Vu ma ma: “Ngươi đi hỏi nhà bếp xem rượu và đồ ăn đã mang lên được chưa?”
Cố Trường Quân nhân cơ hội đứng dậy: “Mẫu thân, con trai đi tắm trước.”
Lão phu nhân gật đầu, muốn gọi Chu Oanh đưa hắn đi nhưng lời nói đến nửa lại nuốt lại, bà nói: “Vu ma ma dẫn đường cho Hầu gia.”
Rồi lại sắp xếp: “Chuẩn bị nhiều nước nóng một chút, sẵn cả quần áo dày nữa để Hầu gia thay.”
Vu ma ma đáp lời, theo sau Cố Trường Quân đi ra cửa.
Lão phu nhân lại dặn dò Chu Oanh: “Đi lấy rượu trái cây năm ngoái con cất lên, lát nữa châm hai ly cho Tam thúc con nếm thử.”
Chu Oanh rời đi, lão phu nhân cũng rũ mắt trầm mặc hơn hẳn.
Trần thị cười nói: “Hầu gia trở lại, mẫu thân hẳn là vui lắm ạ?”
Lão phu nhân không đáp, bà buông tiếng thở dài: “Lão nhị này, con có thấy lần này Hầu gia về không giống ngày trước?”
Trần thị ngẩn ra: “Sao không giống nhau? Hình như có gầy đi một chút…”
Lão phu nhân lắc đầu.
Lúc nãy nhìn thấy Cố Trường Quân nắm tay Chu Oanh, thật lâu vẫn không buông, nhìn thần sắc của nha đầu đó dường như có chuyện gì…
Chỉ mong là do bà suy nghĩ nhiều.
Rượu và thức ăn trong phòng đã đầy đủ, người một nhà chỉ ăn vài món đơn giản, khoảng giờ Tý đã giải tán rồi. Cố lão phu nhân sai người thắp đèn đưa Chu Oanh về Thanh La uyển, Cố Trường Quân cũng không vội rời đi, hắn ngồi ở đằng đó, mặt hơi cúi xuống giống như có điều gì muốn nói.
“Mẹ, con trai có một chuyện, còn chưa nhận được sự đồng ý của mẫu thân.”
Cố lão phu nhân quay mặt lại nhìn chằm chằm vào Cố Trường Quân trong chốc lát. Gương mặt hắn từ thời thơ bé thiếu niên, trưởng thành đã là một người nam tử đoan chính oai nghiêm. Người đời truyền tụng hắn tàn bạo, ngay cả người mẹ là bà đây nói trước mặt hắn cũng phải cân nhắc rồi mới dám mở lời. Người như vậy, ngay cả hôn sự bà cũng không dám mạnh tay áp chế, năm đó hắn nói muốn tự mình chọn thê tử, bà vẫn để trong lòng nhưng cũng không dám nói nhiều, hôm nay hắn muốn nói gì, trong lòng Cố lão phu nhân cũng láng máng có chút suy đoán.
“Muộn rồi, để sau hẵng nói.” Bà không dám nghe.
Bà xiết chuỗi tràng hạt trong tay, từ ngày hắn rời nhà, ngày nào bà cũng đọc mấy lần kinh thư chỉ mong hắn bình an trở về. Hôm nay hắn đã quay về, muốn nói vài lời với bà mà ngay cả dũng khí để nghe bà cũng chẳng có.
Mặt Cố lão phu nhân đầy mệt mỏi, bà tựa người lên gối xếp sau lưng: “Chuyện của Hầu gia trước giờ đều do một tay Hầu gia quyết định, nhiều năm như vậy rồi, vi mẫu chưa từng có việc gì bất đồng quan điểm với Hầu gia.”
Bà nhìn xuống dưới, buông tiếng thở dài: “Hầu gia có chuyện gì để sau này hẵng nói đi, mấy ngày nay thân thể ta hơi kém, sống lay lắt đến ngày hôm nay cũng chẳng còn chút sức lực nào nữa.”
Cố Trường Quân đứng lên: “Vậy mẫu thân nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai con trai lại tới.”
Hắn chắp tay, nhanh chóng xoay người bỏ đi.
Cố lão phu nhân trầm mặc, sức lực để đứng dậy cũng không có.
Nhà trên xảy ra chuyện gì Chu Oanh cũng không biết nữa. Tam thúc quay về, hòn đá nặng trong lòng nàng cũng rơi xuống nhưng chuyện ngày sau như thế nào thì chính nàng cũng không biết.
Tam thúc vẫn sẽ chạy cùng nàng sao?
Điều Chu Oanh không dám nghĩ tới chỉ có tương lai về sau.
Tuy Cố Trường Quân xin nghỉ ở nhà, nhưng dường như chuyện khẩn cấp phải làm cũng chẳng hề ít, các đồng kiêu mở tiệc mời, lại còn bỏ qua rất nhiều chuyện quan trọng trong nha môn, hắn lại còn phải cùng phụ tá nghe ngóng chiều hướng trong cung thời gian hắn rời kinh. Cố Trường Quân không bảo người gọi Chu Oanh tới, trừ hôm gặp mặt tại Cẩm Hoa Đường thì hình như chưa gặp lại lần nào.
Cố Trường Quân lập được chiến công, ngay lúc mọi người đều cho rằng đây sẽ là lúc hắn tiến thêm một bước thì trong cung vẫn chậm chạp không truyền chỉ xuống.
Mấy ngày nay, tâm trạng Tấn đế không được tốt cho lắm, hắn nổi giận ở ngự thư phòng không chỉ mới một hai lần. Lúc Cố Trường Quân đi vào, Tấn đế mới mở một bản tấu ra, hắn chỉ vào mấy dòng cuối trong tờ tấu, nói: “Một đám ngu xuẩn!”
Trong phòng im ắng có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Tấn đế thở hổn hển, vừa nhìn lên đã trông thấy Cố Trường Quân mặc triều phục đứng trước cửa, hắn cố gắng kìm nén lại lửa giận, đuổi lũ người hầu ra ngoài rồi chỉ vào cái ghế bên cạnh: “Trường Quân ngồi đi.”
Cố Trường Quân chắp tay: “Hoàng thượng cho mời vi thần đến, không biết là có chuyện gì.”
Tấn đế vuốt mặt ngồi sau long án: “Tình hình cửa ải cuối năm buông lỏng, các nơi cũng bắt đầu tiến cống, quốc vương Nam Chiếu phái sứ thần chuyển lời muốn đặc biệt cống cho ta ba mươi mỹ nhân Nam Chiếu.”
Hắn khẽ ngừng lời, con mắt đầy thâm ý ngầm dõi theo Cố Trường Quân: “Ý của trẫm là lưu lại hai người trong cung còn lại phân cho chư vị đại thần.”
Cố Trường Quân nhếch môi cười: “Hoàng thượng tự có chủ ý là được rồi ạ.”
Tấn đế cười: “Trẫm có ý là, tuổi tác của Trường Quân cũng không còn nhỏ, nếu khanh còn chưa muốn cưới gả gì chi bằng dẫn mười mỹ nhân về, hồng tụ thiêm hương, kiều hoa giải ngữ cũng không tịch mịch.”
Lời vừa dứt, sắc mặt của Cố Trường Quân bắt đầu cứng đơ lại.
“Hoàng thượng thứ tội, vi thần thực sự không dám nhận.”
Tấn đế ôn tồn khuyên hắn: “Trường Quân, ngươi là một tay trẫm lựa chọn, trẫm nhìn từng bước đi tới ngày hôm nay của ngươi, không đành lòng nhìn ngươi đi sai hướng. Đại huynh ngươi nhận nàng làm con gái, điều này được viết rõ ràng trên gia phả, cùng họ không thể lấy nhau, đấy là còn chưa bàn chuyện hai người các ngươi còn có quan hệ thúc điệt. Trẫm không thể nhìn ngươi rơi vào vực sâu muôn trượng mà không đưa tay cứu giúp.”
Đôi môi mỏng của Cố Trường Quân khẽ nhếch lên: “Ý tốt của hoàng thượng, vi thần xin lĩnh. Nhưng vi thần đã đồng ý với Cố Oanh dù có ngàn vạn khó khăn nguy hiểm thần cũng sẽ đứng chắn trước mặt nàng, đương nhiên che chở cuộc đời nàng để nàng có thể vô lo vô nghĩ.”
Sắc mặt Tấn đế trở nên khó coi: “Trường Quân, trẫm cũng chỉ lo nghĩ cho ngươi.”
“Hoàng thượng, tâm ý vi thần đã quyết.”
“Trường Quân…”
“Nếu hoàng thượng không có chuyện gì khác, vi thần xin cáo lui.”
Tấn đế nhìn Cố Trường Quân nhất quyết khước từ, hắn nghiến răng, hất đỏ một cái nghiên mực hảo hạng trên bàn.
“Ngu xuẩn, hồ đồ, quá ngu xuẩn, quá hồ đồ! Trẫm muốn xem xem ngươi làm thế nào để cưới nàng.”
Cố Trường Quân bình an trở lại Hầu phủ, hắn truyền Uông tiên sinh tới: “Chỗ ta có phong thư, phiền ngươi sai người đưa đi Tô Châu.”
Uông tiên sinh sợ run: “Hầu gia nói đúng ư?”
Cố Trường Quân không chớp mắt: “Chờ chuyện bên Tô Châu ổn thỏa, từ từ truyền thân thế của Chu Oanh ra ngoài.”
Uông tiên sinh ngây như phỗng: “Hầu gia làm vậy là muốn?”
Cố Trường Quân bình tĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên bức thư. “Không có gì, bổn hầu, muốn cưới Chu Oanh.”