Gả Tam Thúc

Chương 39



Chu Oanh đỡ lão phu nhân ngồi dậy, nàng cầm lấy lò tay ở bên cạnh đặt vào trong tay bà sau đó truyền điểm tâm vào, đứng cạnh giường hầu hạ lão phu nhân ăn một chén cháo đỗ xanh, thêm hai miếng Tử Vu Cao, lão phu nhân khoát tay tỏ ý không ăn nữa.

Chu Oanh không khỏi có hơi lo lắng: “Tổ mẫu không thoải mái ở đâu ạ?”

Lão phu nhân bảo dọn bàn trên giường lò, Chu Oanh nhận chung trà từ tay Xuân Hi, bưng đến bên cạnh lão phu nhân hầu hạ bà súc miệng.

Lão phu nhân uể oải nói: “Đêm qua ngủ không ngon, ta nằm trên giường cứ ngủ rồi lại tỉnh, các ngươi lui cả đi.”

Chu Oanh chỉ cảm thấy lão phu nhân hôm nay không giống bình thường, nàng giúp lão phu nhân đắp chăn cẩn thận rồi mới rời đi, thấy Xuân Hi cúi đầu thu dọn chén đũa mang xuống, nàng liền mím môi đi về trước: “Xuân Hi tỷ, tỷ có biết vì sao tổ mẫu không vui không?”

Chu Oanh rất hiểu lão phu nhân, nếu bà không thoải mái thì dáng vẻ sẽ khác, nhất định là có chuyện gì phát sinh rồi.

Xuân Hi nghe thấy lời nàng hỏi dường như rất bất ngờ, tay nàng ta siết chặt cái mâm trong tay, vì bóp quá mạnh nên đốt ngón tay trắng bệch cả lên, Chu Oanh càng tin rằng đã có chuyện gì đó xảy ra.

Nàng nhẹ nhàng đặt tay mình lên lòng bàn tay của Xuân Hi.

Xuân Hi kinh ngạc, nàng ta cúi đầu nhìn những ngón tay xanh xao thiếu sức sống kia, chớp mắt lại nhớ tới ngày hôm đó Hầu gia quay về, động tác nhỏ ẩn dưới ly trà của hai người lúc dâng trà.

Trước đó nàng ta còn cho là bản thân nhìn nhầm, hôm nay nhận ra chỉ sợ ngày đó Hầu gia thực sự đã vuốt tay cô nương.

Xuân Hi rút tay ra ngoài trong chớp nhoáng. Cái mâm cầm không chắc quang một tiếng rơi trên bàn, Đậu Phộng Cao bên trong văng ra khắp nơi.

Chu Oanh nhìn những miếng Đậu Phộng Cao kia: “Xuân Hi tỷ…”

Xuân Hi vung tay lên hất tay nàng ra, nàng ta rảo bước ra ngoài.

Vu ma ma nghe thấy tiếng động liền vén rèm đi từ bên trong ra, thấy Chu Oanh kinh ngạc đứng tại chỗ, còn cho là Chu Oanh vô tình làm đổ cái mâm, bà vội vàng cười nói: “Không sao đâu cô nương, người ngồi xuống dùng chút điểm tâm sáng đi…”

Tới giờ này chắc cũng bắt đầu nấu thuốc rồi, lão phu nhân ngủ dậy là phải dùng… Chu Oanh nắm chặt tay thành hình quả đấm, khéo léo đáp lời, nàng ngồi xuống nhặt một miếng Đậu Phộng Cao, cắn từng miếng từng miếng nhỏ, sau đó gọi nha hoàn vào thu dọn sạch sẽ rồi tự mình đi đến phòng trà lấy thuốc cho lão phu nhân.

Cuộc sống nàng xưa nay đều như vậy, phần lớn thời gian trong một ngày đều ở bên cạnh lão phu nhân.

Quá khứ nhờ cậy nghĩa phụ, sau khi nàng được đưa về, dưỡng mấu vốn không vui, lần đầu nàng tới thỉnh an nghe giọng điệu đều đều của nghĩa mẫu qua một bức rèm.

“Ngươi đi đi, sau này không cần tới thỉnh an từ tờ mờ sáng nữa.”

Tuy nói vậy nhưng nàng khôn khéo, ngày nào cũng đến theo lẽ bình thường, nhưng không dám quấy rầy nghĩa mẫu, chỉ dập đầu bên ngoài viện một cái.

Dần dà nghĩa mẫu hình như cũng có chút mềm lòng, biết nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương vô tội, dần dần cũng chịu để ý tới nàng hơn, đồ ăn của nàng cũng được chuẩn bị ngày một cẩn thận. Nàng cũng chăm chỉ, bảy tám tuổi đã học vắt khăn tay, rót nước, chải tóc cho người.

Nàng còn ngẩn ngơ nhớ lại những năm đó, khi nghĩa mẫu đang nằm trong phòng trồng lan ngửi mùi hoa lan nhàn nhạt, bà xõa mái tóc đen nằm bên chân nàng ngủ.

Nàng cúi đầu quan sát dáng vẻ của nghĩa mẫu, một nữ nhân không giống mẹ đẻ nàng chút nào.

Nữ nhân mặc trang phục đỏ như lửa trong trí nhớ của nàng sống điên dại cả đời.

Dưỡng mẫu mở mắt ra quan sát nàng, thỉnh thoảng sẽ nói vài lời kỳ quái kiểu “Đúng là yêu vật mê hoặc người.”

Những năm ngắn ngủi đó là khoảng thời gian vô cùng hạnh phúc, người Cố gia cũng rất hiền hòa, trừ Tam thúc hung hãn, những người khác đối xử với nàng cũng không kệ.

Nàng chỉ tiếc nuối vì tình cảm giữa nghĩa phụ và nghĩa mẫu không ổn lắm.

Từ lúc nàng tới, sự không hòa hợp đó dường như có nghiêm trọng hơn chút.

Sau lưng nàng, nghĩa mẫu đỏ mắt nói: “Từ đầu tới cuối trong lòng chàng chỉ có ả đúng không, nhìn ả trong bóng dáng nha đầu kia, tương tư khắc cốt của chàng mới có thể hóa giải một hai phần đúng không?”

Bà dựa vào dưới chân tường, vì những điều mà nàng không thể hiểu khóc đỏ cả mắt.

Nàng khát khao một mái ấm an ổn xinh đẹp, nàng sợ tranh chấp, sợ những tiếng khóc mắng cuồng loạn kia.

Cuối cùng nghĩa mẫu cũng không khỏe, bà không có mang, cũng không ôm hi vọng sinh con được nữa. Ngày nghĩa mẫu qua đời, bà mới ba mươi tuổi, còn vô cùng trẻ.

Nghĩa phụ đau lòng hối hận không dứt. Người ra đi không chỉ là thê tử mà còn là đứa con mà bản thân đã khao khát từ rất lâu.

Cuối cùng nghĩa phụ không thể lưu lại một đứa con, cả đời này của hắn chỉ có duy nhất dưỡng nữ là Chu Oanh.

Vậy mà nay, dưỡng nữ đó ngấm ngầm có dính líu tới Tam thúc của mình.

Chu Oanh che mặt, không dám nghĩ nữa.

Nếu một ngày nào đó, nàng và Cố Trường Quân bị phát hiện, nàng nên đối diện với những người đã cho nàng nơi trú thân như thế nào?

Rèm được vén lên phát ra tiếng sột soạt, Xuân Hi đỏ mắt đứng ở bên kia, nàng ta cắn chặt môi, nhìn Chu Oanh chằm chằm.

Chu Oanh đứng lên, mở miệng: “Xuân…”

“Ngươi sẽ hại chết Hầu gia, hại chết chính bản thân ngươi!” Xuân Hi mở miệng, cắn răng nói: “Hài cốt đại gia còn chưa lạnh… vậy mà ngươi nỡ phụ lòng người?”

Chu Oanh giật mình, một suy nghĩ đáng sợ phóng lên tận tim. Không biết… không biết…

“Đại thiếu phu nhân không đồng ý nhận ngươi, lão phu nhân cũng vậy, người nói ngươi là một mối họa, sớm muộn sẽ hại cả nhà chúng ta! Không sai, không sai! Nếu ngươi còn lương tâm hãy bỏ qua cho Hầu gia đi. Hầu gia không phải người ngươi có thể nghĩ tới đâu!”

Lời của nàng ta giống như một con dao tấc tấc lăng trì tôn nghiêm của Chu Oanh.

Chu Oanh tim đập rộn ràng, nàng đứng đó nhưng lại không có cách nào phản bác.

Nàng sẽ hại Tam thúc. Không sai, con đường làm quan của Tam thúc đang thuận lợi, một khi mất hết đức hạnh bị người ta nắm cán, những người đó sao chịu bỏ qua cho hắn đây?

Tất cả những kết cục thảm hại nàng đều đã tưởng tượng qua, chỉ do nàng dối gạt chính mình lựa chọn xem nhẹ những người xung quanh.

Xuân Hi lau mắt, sụt sịt: “Khi còn sống, Đại gia không yên lòng về cô nương nhất, chắc hẳn cô nương cũng đã từng nghe qua có lẽ người chính là con gái ruột của đại gia. Hầu gia có khả năng cao là thúc thúc ruột của người.”

Nói xong những lời này, Xuân Hi đã lún sâu vào không ra nổi nữa, nhìn Chu Oanh, nàng lại thoáng thấy Cố Trường Sâm chết không nhắm mắt.

Khi hắn còn sống, trong lòng nàng có hắn, nàng cố gắng làm mọi điều về hắn.

Sau khi đại thiếu phu nhân mất, nàng vốn muốn cầu xin phục vụ hắn. Vậy mà buổi tối hôm đó, hắn quyết liệt đẩy nàng ra, dịu dàng nói với nàng mình không đáp lại được tình cảm này, cũng không thể giả bộ thích nàng.

Nàng biết trong lòng hắn có người khác.

Người kia không phải vợ của hắn, không phải thiếu phu nhân mà là cái người giống vị cô nương đứng trước mặt đến mấy phần.

Hôm nay cũng chẳng còn quan trọng nữa, nàng đã kiên quyết không thành hôn, nàng vì hắn mà chăm nom lão phu nhân, chăm nom cái nhà này, cho đến khi nào cái nhà này cho đến khi họ không cần nữa mới ngưng. Cho nên dù những điều này không phải là điều một nha hoàn như nàng nên nói ra, nàng cũng không chùn.

Xuân Hi che miệng chạy từ phòng trà ra ngoài.

Chu Oanh ngơ ngẩn, run rẩy sợ hãi chết đứng tại chỗ.

Nàng từng bất an khi nghe những lời đồn đại như vậy, nói nàng là con riêng mà nghĩa phụ có ở ngoài.

Hôm nay là lần đầu tiên nàng nghe chính miệng một người trong Cố gia nói như vậy.

Vô số suy đoán kì quái, vô số loại khả năng đáng sợ chỉ cần một chút thôi cũng đủ đánh tan lý trí của nàng.

Ánh mắt nghĩa phụ nhìn mẫu thân…

Lúc người nắm tay mẫu thân khổ sở cầu khẩn.

Lúc người nhìn mình thực sự giống như đang xuyên thấu qua suy nghĩ của bản thân mình.

Chu Oanh ôm lấy ngực, nàng ngồi xổm xuống, đổ vỡ từng chút từng chút một.

Nếu như người ôm hôn nàng là thúc thúc ruột của nàng.

Thì sao, nàng nên làm gì?



Vu ma ma gẩy than trong chậu lửa, xoay người nhìn thấy lão phu nhân đã mở mắt rồi, đôi mắt ấy không biết đang suy tư điều gì.

Vu ma ma cười: “Lão thái thái không ngủ ạ?”

Cố lão phu nhân nhìn lên, trong mắt bà có hơi mờ mịt: “Thanh Nhàn, ngươi nói Trường Quân sẽ thích dạng con gái như nào?”

Vu ma ma cười nói: “Lão thái thái bận tâm chuyện này làm gì chứ? Không phải Hầu gia đã nói nếu gặp cô gái mà bản thân muốn cưới làm vợ sẽ chủ động nói với lão thái thái hay sao?”

Cố lão phu nhân lắc đầu: “Nó dù sao cũng là nam nhân, nhất thời bị sắc đẹp mê hồn tới ngơ ngẩn cũng sẽ có, chẳng lẽ nó muốn ai thì cứ phải là người đó sao?”

Vu ma ma nghe ra sự kì quái trong lời nói này, bà không dám khuyên nhủ một cách quá bình tĩnh nữa mà cười dò xét nói: “Hầu gia lăn lộn trên quan trường lâu, nhìn người rất tốt, chắc sẽ không sai đâu ạ? Còn nữa, không phải còn có lão thái thái người để ý sao? Sao có thể sai cho được?”

Cố lão phu nhân buông một tiếng thở dài: “Chỉ sợ nó giống ca ca nó, trong đầu chỉ có tình cảm mà không có lý trí.”

Nói tới Cố Trường Sâm, Vu ma ma không dám lên tiếng đáp lời, bà sợ nói sai sẽ khiến lão phu nhân đau buồn.

Cố lão phu nhân nhấp vài hớp trà: “Cũng phải trách ta, ta cứ đinh ninh Trường Quân sẽ không phạm phải sai lầm như vậy. Vì con yêu tinh đó, phu phụ Trường Sâm và Thâm Bích còn trẻ mà đã vong mạng, Trường Quân của ta, đứa con trai duy nhất của ta, sao ta có thể trơ mắt nhìn nó cũng như vậy dây?”

Cố lão phu nhân không ức chế được đau buồn trong lòng, bà vừa nói vừa để cho nước mắt lăn dài xuống.

“Ây, lão thái thái sao vậy? Mọi chuyện tốt đẹp như thế sao người lại khóc? Chẳng phải Hầu gia còn chưa có người ưng ý mà? Người lo lắng mấy chuyện đó làm chi?” Vu ma ma hoảng hốt lấy khăn tay lau nước mắt giúp lão thái thái, bà xoay người lại muốn gọi người mang nước nóng tới cho mình, lại sợ lão thái thái không nén được sẽ tổn hại mặt mũi, đành tự mình đi lấy nước nóng hầu hạ lão phu nhân lau mặt.

Lão phu nhân nhất thời buồn phiền sầu muộn, sau khi hòa hoãn một lúc đã tốt hơn rất nhiều, rửa mặt, chải lại tóc, sự u uất trong lòng cũng được giải tỏa ít nhiều, bà nhìn gương một chút hồi lại thần hồn, bất ngờ lẩm bẩm: “Hình như lâu rồi không tới Linh Hư quan rồi?”

Linh Hư quan là đạo quan do Cố gia quyên tiền hương khói, sẽ có cô gái trong tộc tới đó xuống tóc đi tu.

Vu ma ma nói: “Cũng lâu rồi chưa đi, xưa nay nhà chúng ta đi cầu thần đều đến Bạch Vân tự.”

Lão phu nhân nhìn gương, đôi môi bà mấp máy: “Tìm ngày mang cả Oanh nha đầu đi, chúng ta cùng tới đó.”

Vu ma ma cười đáp lời.

Mấy ngày sau, Cố Trường Quân tiến cung thượng triều, lão phu nhân và Trần thị mang theo cả Chu Oanh tới đạo quan ở Nam Sơn Hành.

Đó là một đạo quan rất nhỏ, bởi vì được hương khói dồi dào nên cảnh trí cũng không tệ. Đạo quan có chừng mười đạo cô, trong số đó có một đạo cô là người Cố gia đã tu hành ở đây hơn mười năm.

Chu Oanh bị để lại ở đại điện, còn lão phu nhân và Trần thị đều tới sương phòng nghe trụ trì đạo trưởng nói pháp.

Đạo cô họ Cố tới hất cằm với Chu Oanh: “Đáng thương ghê, ngươi còn nhỏ như thế mà, phạm phải lỗi gì đấy?”

Chu Oanh cau mày lại: Không, ta theo tổ mẫu và nhị thẩm tới bố thí cầu đạo.”

Đạo cô kia cười nói: “Vậy người cầu cái gì? Cô nương ở tuổi này như ngươi cầu duyên chứ gì?”

Mặt Chu Oanh hết đỏ rồi trắng, nhân duyên, đời này nàng còn có thể gả cho ai cơ chứ?

Nghĩ đến Cố Trường Quân, cảm giác buồn rầu dâng lên trong lòng khiến nàng nhói đau.

Hắn có lẽ là thúc phụ ruột của nàng, vĩnh viễn không thể lấy hắn.

Đạo cô thấy sắc mặt nàng bi thương, thở dài một tiếng rồi vuốt ve tóc nàng: “Ngươi không cần sợ, người không lấy chồng ở lại đây cũng rất tốt. Ngươi nhìn ta đi, người trong lòng của ta bị hại chết, bọn họ muốn ép gả ta cho một tên nát rượu, ta liền chạy tới đây, xuất gia. Chỉ cần ngươi không muốn thì chẳng ai có thể ép buộc ngươi, Chỉ cần ngươi có chủ ý tự quyết thì không có chuyện nào không thành…”

Đạo cô còn chưa dứt lời đã nghe thấy một giọng nói lạnh như băng truyền tới: “Nguyên Huệ, còn không đưa cô nương qua đây?”

Chu Oanh quay đầu lại, nhìn thấy trụ trì Huyền Ngưng với đôi mắt lạnh lẽo đứng ở đằng xa. Chu Oanh chưa kịp hỏi họ sẽ dẫn nàng đi đâu, Nguyên Huệ đã cười: “Cô nương, mời đi bên này, lão thái thái nói đưa cô nương qua bên kia nghe đạo pháp.”

Chu Oanh khẽ chùng xuống, nàng chỉ cảm thấy sự trao đổi ánh mắt giữa hai người có chút kì quái.

Nhưng tổ mẫu có lệnh, nàng không thể chối từ, chỉ đành theo Nguyên Huệ vào một căn phòng, vừa mới bước cả hai chân vào đã nghe tiếng rầm sau lưng.

Nàng quay đầu lại nghe tiếng xiềng xích bên ngoài, tim nàng đập mạnh, nàng chạy lại đập cửa thật mạnh: “Đạo trưởng, các người đang làm gì vậy?”

Đáp lại nàng là giọng nói khinh miệt của Huyền Ngưng: “Cô nương đã làm gì trong lòng phải tự rõ chứ? Lão phu nhân có sắp xếp đợi cô nương nghĩ thông suốt, gột rửa dơ bẩn rồi thả ra cũng không muộn. Kể từ hôm nay cô nương hãy ở tĩnh thất này tự thanh tỉnh lại đi.”

Chu Oanh đập cửa, nhanh chóng tỉnh táo lại.

Tổ mẫu đưa nàng tới đây, chỗ này là đạo quan do Hầu phủ hương khói, không có chuyện bọn họ dám coi khinh chủ tử rồi nhốt nàng lại.

Vậy chỉ có một loại khả năng, đây vốn là sắp xếp của tổ mẫu.

Sao tổ mẫu lại…

Chu Oanh nghĩ đến ánh mắt tổ mẫu nhìn nàng ngày hôm đó.

Nàng thoáng chốc đã hiểu ra.



Cố Trường Quân không ngồi xe, hắn cưỡi tuấn mã màu mận chín phi như bay giữa hẻm đường đêm khuya. Cách cửa mấy thước hắn nhảy xuống khỏi lưng ngựa, đi nhanh vào trong phủ, Uông tiên sinh và mấy phụ tá tràn về phía trước. “Hầu gia dặn dò chúng thuộc hạ chuẩn bị lực lượng đợi lệnh rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Trường Quân vẫn không dừng lại, mặt hắn cũng không có cảm xúc gì, chỉ lạnh lùng nói: “Ta muốn tìm người, ngươi chờ chút.”

Cố Trường Quân bước qua Thùy Hoa môn, thấy Xuân Hi đang chờ đón hắn ở trước cửa.

“Hầu gia, lão thái thái đang không thoải mái, người chờ lát nữa hẵng…” Biết không lừa được hắn lão thái thái mới dùng kế cắt đuôi ảnh vệ hắn để lại để bảo vệ Chu Oanh.

Cố Trường Quân chẳng nói chẳng rằng, nhanh chóng tới chính viện của Cẩm Hoa Đường.

Vu ma ma đích thân kéo rèm lên, bà vốn muốn khuyên hắn một câu nhưng thấy sắc mặt lạnh lùng cực điểm của Cố Trường Quân, lời tới miệng lại quay vào trong.

Cố Trường Quân đi thẳng vào bên trong, Cố lão phu nhân đeo tấm băng trán, hốc mắt ửng đỏ như từng khóc.

Cố Trường Quân mím môi đứng trước mặt bà cúi đầu nói: “Nghe nói mẫu thân đưa Chu Oanh ra ngoài nhưng Chu Oanh chưa theo về phủ, không biết bây giờ đang ở đâu, hi vọng mẫu thân cho con trai biết, con trai cũng có thể đi đón nàng trở lại sớm.”

Cố lão phu nhân nhìn hắn, sự đau đớn kịch cùng lướt qua đáy mắt, lại thỉnh thoảng ánh lên chút thất vọng.

“Trường Quân, con chớ quên, tên nó không phải Chu Oanh, mà phải là Cố Oanh.”

Cố Trường Quân nhẹ nhàng nở nụ cười trào phúng: “Mẫu thân biết hết mọi chuyện mà, con trai cũng không muốn lừa gạt nữa, là do người không chịu nghe.”

Cố lão phu nhân đè lại cơn ho khan sắp ra tới miệng, bà ngửa đầu mơ hồ nhìn đứa con trai lạnh lùng của mình: “Trường Quân, huynh trưởng của con đã không còn, ta không thể nhìn nó phá hủy con thêm nữa.”

Cố Trường Quân chậm rãi hít vào một hơi. Hắn quay đầu, liếc nhìn Xuân Hi đang đứng ở cửa, Vu ma ma đứng bên cạnh còn có cả Trần thị đang trợn mắt há mồm.

Hắn buông tiếng thở dài, xoay người ngồi vào ghế sau lưng, ngửa về sau tựa vào lưng ghế, nhắm mắt một cái rồi nói: “Mẫu thân, không liên quan tới Chu Oanh, đó là do con trai!”

Bàn tay nắm phật châu của Cố lão phu nhân khẽ run một cái.

Lại nghe hắn nói: “Là con trai động tâm, sau đó cưỡng…”

“Im miệng.”

Cỗ lão phu nhân kích động tới mức dứt đứt chuỗi phật châu, hạt châu rơi đầy đất.

“Trường Quân, ngay trước mặt một phòng toàn người  mà con đang nói gì vậy?”

Cố lão phu nhân quay mặt sang hét với đám người Trần thị: “Cút, sao còn chưa cút ra? Cút.”

Sắc mặt Trần thị cực kì khó coi, nàng ấy vội vã vẫy những người khác ra ngoài.

Lão phu nhân quay mặt lại, rưng rưng nhìn Cố Trường Quân: “Trường Quân, con làm như thế là vì muốn chọc tức vi mẫu hay sao?”

Cố Trường Quân trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng nhìn lên: “Mẫu thân, Chu Oanh đối xử với người thế nào, con trai đều nhìn thấy. Con trai cũng coi là thành công, hy vọng mẫu thân….”

“Trường Quân, nếu con thực sự có ý hiếu thuận thì đừng nhắc lại!”

Cố Trường Quân nhếch đôi môi mỏng, sau đó hắn đứng lên: “Mẫu thân không nói, con trai cũng có cách tìm được Chu Oanh. Mẫu thân không chấp nhận, con trai sẽ đợi đến lúc người gật đầu. Nhưng cả đời này con trai chỉ chấp nhận nàng ấy, mẫu thân cũng biết con không phải người thiếu chữ tín.”

Hắn bước bước dài ra ngoài.

Cố lão phu nhân vịn tay vào cạnh bàn trên giường lò, lạc giọng gọi hắn lại: “Trường Quân, Trường Quân! Nó là yêu nữ, con không thể, không thể!”

Rèm được buông xuống, chủ nghe thấy tiếng hạt châu va vào nhau từng tiếng nhỏ vụn.

Cố Trường Quân đã đi vào trong màn đêm giữa trời đông giá rét.

Cổ họng hắn rất đau, trong lòng nóng nảy muốn xé màn đêm này xuống.

Chu Oanh, Chu Oanh! Hắn nhất định sẽ tìm được nàng, đưa nàng trở lại!