La Bách Ích cũng đang tranh thủ ngày Tết này để trở về Kinh Thành, cùng với tổ mẫu Khương Lão Thái Quân lên núi thắp hương.
Lão thái thái gặp được một vài người quen cũ trong chùa, liền trò chuyện ở hiên nhà. La Bách Ích là một chiếc bánh ngọt của La gia, tổ phụ tổ mẫu vô cùng chiều chuộng, cha nương cũng không thể làm gì được hắn ta. Trước đó nói muốn cho hắn ta gặp mặt, hắn ta luôn không nguyện ý, xem thường cái này, xem thường cái nọ, ánh mắt đều ở trên đỉnh đầu. Lúc này mới là ngày 12 tháng giêng âm lịch, trước khi hết tháng giêng, lão thái thái đã vội vào chùa dâng hương, còn kéo hắn ta đến bảo vệ, mấy phu nhân “tình cờ gặp gỡ” cứ không ngừng nhìn lén hắn ta, khóe miệng mỉm cười, La Bách Ích trong lòng giống như gương sáng, đa phần là muốn cho hắn ta thêm một nàng dâu nữa. Hắn ta cũng nhận ra được bóng người mờ mờ ảo ảo đằng sau tấm bình phong trong hiên, nghĩ rằng cô nương đó đang nhìn trộm hắn ta ở đằng sau.
La Bách Ích xin phép trước với lão thái thái, rồi lặng lẽ đưa người đến sau nhà, nhìn vào bên trong, không thấy ai phía sau bức bình phong, nhưng lại có thêm một cô nương mặt đỏ đang đứng bên cạnh giường đất.
La Bách Ích quanh năm luyện võ, lục thức hơn người, tuy ở xa nhưng cũng có thể nhìn ra dáng vẻ của cô nương nhà người ta, khuôn mặt tròn, miệng cánh hoa, lông mày núi xa, lông mi rũ xuống không nhìn rõ mắt to nhỏ, đa phần ngoại hình không xấu nhưng hơi mập. Đó là kiểu “Phúc tướng” mà người già rất thích.
La Bách Ích liếc nhìn một cái, trong lòng lạnh lẽo nữa chừng, hắn ta không thích phúc hậu như vậy.
Mang người đi dạo quanh khu vườn, vốn dĩ tâm trạng không tốt lắm, thật không ngờ, hắn ta tình cờ gặp được Chu Oanh ngay trước một viện khác.
La Bách Ích chẳng qua là tuỳ tiện liếc nhìn vào bên trong, không ngờ lại nhìn thấy một tiên nữ từ trong tranh bước xuống dựa vào cây cột trước hành lang sân. Mái tóc đen như mây xếp trên đỉnh đầu, tô điểm bằng một cây trâm bằng bạch ngọc khảm vàng, tua rũ xuống một bên khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt đẹp lưu chuyển, mơ hồ có rắc vàng ở đáy mắt. Mũi ngọc hơi nhếch lên, không biết đang nói gì với nha hoàn, lông mày khẽ ngưng tụ, trái tim của La Bách Ích đột nhiên rung động.
Nhìn xuống nữa, đôi vai gọt thân hình nhỏ bé, mặc một chiếc áo khoác màu vàng có vành hoa mai, thêu những bông hoa nhỏ vàng quế, và một chiếc váy xếp ly màu trắng như ánh trăng bên dưới, phủ kín mặt giày.
Nghiêng mặt sang một bên, nàng kinh ngạc quay đầu lại khi nghe thấy thiếu niên phía sau hắn ta hét lên “Tướng quân”.
Chính vào giây phút nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt kia, trái tim của La Bách Ích giống như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn.
Thiếu niên phía sau hắn ta không hiểu phong tình đuổi theo: “Tướng quân, tướng quân, ngài làm sao vậy?”
Mỹ nhân ở hành lang như bị kinh ngạc biến mất ngay trước mắt.
La Bách Ích khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, quên cả trách phạt thiếu niên đã làm hỏng chuyện của hắn ta, mở miệng, khàn giọng nói nhỏ: “Đi tìm hiểu, đi tìm hiểu, người vừa rồi là ai.”
Quý tộc ở kinh thành đều có tên và có họ, rất dễ dàng tìm ra thân phận của Chu Oanh. La Bách Ích vội vàng quay trở lại biệt viện mà tổ mẫu đang nghỉ ngơi, kiên nhẫn đợi mấy phu nhân nói xong lời cáo biệt, hắn ta thở phù một hơi, quỳ xuống trước mặt tổ mẫu, nhìn chằm chằm nói, “Tổ mẫu, con không muốn nhị tỷ của Trương gia. Con muốn cưới đại tiểu thư Cố Oanh của An Bình Hầu Phủ!”
Khương lão thái quân lập tức sai người đi tìm hiểu về vị cô nương này, Trần thị vừa tản ra thì nghe tin báo rằng Khương Lão Thái Quân nghe nói nàng ấy đang ở đây nên muốn mời nàng ấy và Cố đại tiểu thư đến đây ngồi một lát.
Hai gia đình trước giờ không qua lại nhiều. La tướng quân và Cố Trường Quân lại không hòa hợp với nhau, hai người oán cũ không ít. Trần thị thầm than vãn trong lòng, nhưng rốt cuộc thì Khương Lão Thái Quân bối phận cũng đặt ở đó, vì ngại tình cảm và thể diện đành phải đưa Chu Oanh đến thỉnh an.
Trần thị quay về đem toàn bộ chuyện ngày hôm nay kể lại với Cố Lão phu nhân, rồi lại nói: “Con dâu cũng lén cho người đi hỏi thăm. Hôm nay nhà họ La đến cũng là để xem mắt, người xem mắt là Uyển Bình cháu ngoại gái của Trương Văn Chính đại nhân. La Bách Ích không thèm để mắt tới. Tình cờ gặp được Oanh nha đầu của chúng ta, liền khiến trái tim sống dậy. Khương lão thái quân còn nói rằng lần sau bà ta sẽ đến thăm người. Giao tình giữa hai nhà chúng ta vẫn chưa đến mức như vậy. Người nói xem không phải muốn kết thân, thì có thể là cái gì nữa chứ? ”
Cố lão phu nhân thở dài: “Nhà họ La này chỉ sợ, chưa chắc là có ý đó.” La Bách Ích và Cố Trường Quân đối phó nhau trong triều đình, hai người oán cũ cực sâu. Các bên gia đình tự bảo vệ phe cánh của mình, tuỳ ý gió thổi cỏ lay, cũng có thể dẫn tới hệ lụy rất lớn. Cố lão phu nhân đã nhìn thấy những chuyện như thế này rất nhiều rồi, bà ấy đương nhiên có những băn khoăn.
Mái hiên của Cố lão phu nhân bên này vững như thái sơn, nhưng La Bách Ích ở bên kia lại không thể chờ đợi được. Tổ mẫu của hắn ta quay về thương lượng với nương hắn về việc đi đến Cố gia nói chuyện cầu thân. Nương hắn ta một trăm phần trăm không đồng ý. Qua bức màn, hắn ta nghe thấy nương mình thấp giọng nói: “… Cố tiểu thư đó, con cũng đã từng gặp qua một lần ở bữa tiệc, sinh ra hoa nhường nguyệt thẹn là thật, nhưng bạc mệnh. Nương, người hãy suy nghĩ đi, phụ mẫu ruột của nàng ấy đã không còn nữa, được nhà họ Cố nhận về nuôi. Mới không được mấy năm, mẹ nuôi của nàng ấy đã rong huyết mà chết. Hai năm sau, ngay cả cha nuôi của nàng ấy cũng đột ngột chết bất đắc kỳ tử. Đây rõ ràng là một khắc tinh, hoạ thuỷ! Bách Ích của chúng ta thành thân là vì sự thịnh vượng của gia đình truyền từ đời này sang đời khác. Số phận của Cố tiểu thư mạnh như vậy, gả về nhà mình khắc chết con thì cũng thôi đi, nếu như gây thêm rắc rối cho Bách Ích, không phải là sẽ tuyệt đường của gia đình chúng ta sao? Hơn nữa, Cố Trường Quân của Bình An Hầu Phủ đó, xưa nay luôn là con mắt nằm trên đỉnh đầu, trong mắt không có ai, nếu như đến cửa cầu hôn không thành, còn không biết sẽ chế nhạo Bách Ích như thế nào, bảo Bách Ích làm sao mà nhìn mặt người ta đây? ”
La Bách Ích nghe thấy tổ mẫu im lặng hồi lâu không nói gì, có thể đoán rằng chính lời nói của nương hắn ta đã có tác dụng rồi. Mặc dù được gia đình chiều chuộng, nhưng trong chuyện hôn sự, không thể nào chỉ dựa vào quyết định của riêng hắn ta, người vợ lần trước cũng chính là gia đình đã làm chủ cho hắn ta, cha nương cũng không hỏi ý kiến của hắn ta gì cả.
La Bách Ích biết mẫu thân mình tính khí như thế nào, nữ nhân có thể trấn giữ được võ tướng đương nhiên cứng rắn, nếu như hắn ta dám vào phòng cầu xin một tiếng, nương hắn ta dám trói lại không cho phép ra khỏi cửa.
La Bách Ích quyết tâm nổ lực để có cuộc sống hạnh phúc trong nửa sau cuộc đời.
Hắn ta lặng lẽ quay về viện thay y phục, phóng ngựa chuồn ra ngoài, nghe được tin Cố Trường Quân hôm nay uống rượu cùng với các quan viên ở Bảo Hương Lầu, hắn ta liền ra lệnh cho người dọn dẹp tầng dưới và canh gác ở chỗ ngồi cạnh cửa. Đã chờ đợi một thời gian dài.
Bữa tiệc hôm nay dùng Kim Kinh Lộ, vào miệng nhẹ nhàng ngọt ngào nhưng sức sức ngấm về sau lại không nhỏ, dù Cố Trường Quân có tửu lượng cao, vẫn không tránh khỏi có chút choáng váng, sau khi được mấy quan viên đưa tiễn lên xe ngựa. Mới đánh xe phóng ra khỏi con hẻm, thì nghe thấy phía sau có người liên tục gọi hắn.
“Cố Hầu Gia dừng bước!”
Bắc Minh quay đầu nhìn lại, thấy đó là La Bách Ích, lập tức hoảng sợ hồn bay phách lạc. Hắn biết vị chủ nhân này, Hầu Gia thực sự không muốn nhìn thấy vị này lắm.
Cố Trường Quân đưa tay vén rèm, nhìn thấy vẻ mặt một lời khó nói của Bắc Minh, lông mày khẽ cau lại, La Bách Ích ở phía sau đã đuổi kịp hắn, cúi người ghé sát vào cửa sổ xe ngựa mỉm cười nói: “Cố Hầu Gia năm mới tốt lành. ”
Cố Trường Quân ánh mắt hơi ngưng trọng, từ từ hạ rèm xuống, một giọng nói yếu ớt từ trong rèm truyền ra: “La tướng quân có chuyện gì sao?”
La Bách Ích cười khúc khích, đẩy Bắc Minh sang một bên rồi kéo dây cương theo xe bên, mỉm cười nói: “Tình cờ gặp được Cố Hầu Gia, không phải là năm mới sao, muốn mời hầu gia uống rượu cùng nhau.”
Bắc Minh ở đằng kia kinh ngạc rơi cả quai hàm, Cố Trường Quân trong xe cũng vô cùng bất ngờ.
Hắn gần như cho rằng mình uống quá nhiều nên say mất rồi. Nếu như nhớ không lầm, hắn với vị này không những không có giao tình, thậm chí còn có mấy lần náo loạn không vui, đúng không? Trong đợt cứu trợ thiên tai vừa rồi, cũng là vị này mấy lần ở trung gian ngáng chân khiến hắn khó xử?
Cố Trường Quân khóe miệng khẽ nhếch lên, cười như không cười nói: “Hôm nay Cố mỗ không rảnh rỗi, ngày mai đi.”
Chẳng qua chỉ là một cái cớ, người có ngốc đến đâu cũng nghe ra được ý xa lánh trong đó. La Bách Ích kia lại không quan tâm, cười nói: “Được rồi! Vậy thì ngày mai La Mỗ sẽ mang quà tới, Cố Hậu Gia nhất định phải nể mặt này.”
Cố Trường Quân dừng lại, hồi lâu không nói gì.
La Bách Ích cười haha nói, “Cố Hầu Gia, vậy La Mỗ ngày mai lại đến làm phiền vậy.”
Chắp tay, cưỡi ngựa rời đi.
Một lúc lâu sau Bắc Minh mới định thần lại, nhìn về hướng La Bách Ích đang đi, tiến lại gần thành xe nói: “Hầu Gia thật sự đồng ý uống rượu với ngài ấy sao?” Chỉ sợ ngài ấy không có lòng dạ tốt...
Cố Trường Quân nhíu mày, đầu mơ màng nhức nhối, trong lòng thầm nghĩ, không phải mình say thật rồi chứ.
**
An Bình Hầu Phủ, mấy trợ tá đã tập trung ở Bách Ảnh Đường để thảo luận về dụng ý trong hành động của La Tướng Quân ngày hôm nay.
Ồn ào náo động, cuối cùng cũng không tìm ra manh mối.
Cố Trường Quân ở trong phòng thay tẩm y, đầu hơi đau nhức, không muốn ra ngoài nghe lắm, hắn tuỳ ý khoác áo choàng lên vai, đi tới bên cửa sổ nhỏ nhìn bầu trời.
Khi trời tối, những đám mây lơ lửng bao quanh mặt trăng, hoa mộc lan mỏng manh nở rộ, hương thơm thoang thoảng quấn lấy bầu không khí tĩnh lặng.
Làm quan đã lâu rồi, cũng khó tránh cảm thấy mệt mỏi. Hắn dành phần lớn cuộc đời mình để chiến đấu và tranh giành, thành thật mà nói, hắn cũng cảm thấy mệt mỏi.
Chỉ là đã đi trên con đường này rồi, không dễ dàng dừng lại như vậy. Bây giờ trên dưới Hầu Phủ to lớn như vậy, những người này đều đang hướng về hắn mà sống.
Cố Trường Quân không phải là người sẽ thương xuân hại thu, ý nghĩ này cũng chỉ thoảng qua trong đầu, rồi chợt dừng lại trong giây lát.
Hắn đóng cửa sổ lại, quay người gọi Bắc Minh đến bảo người bên ngoài giải tán, thay y phục và quyết định đi vào nội viện gặp mẫu thân.
Bên ngoài Cẩm Hoa Đường, Lạc Vân dìu Chu Oanh đi ra ngoài. Xa xa nhìn thấy Bắc Minh cầm đèn lồng đi ở đằng trước, Lạc Vân nhỏ giọng nhắc nhở: “Cô nương, Hầu Gia đến rồi.”
Chu Oanh vội vàng tránh ra một bên, cúi người xuống hành lễ: “Tam Thúc an…”
Cố Trường Quân gật đầu và đi thẳng lướt qua trước mặt nàng.
Chu Oanh cúi đầu không dám nhìn hắn, chờ hắn đi xa, lúc này mới đứng dậy tiếp tục đi.
Lạc Vân không khỏi nở nụ cười thuyết phục nàng: “Cô nương quá căng thẳng rồi, Hầu gia lại không ăn thịt người.”
Chu Oanh mím môi. Không phải ăn thịt người nhưng còn đáng sợ hơn cả ăn thịt người.
Nàng không thể nhớ rõ bắt đầu có giấc mơ đó từ khi nào, tam thúc trong giấc mơ thân mặc hắc y, tay cầm trường kiếm, trên mặt tung toé máu của rất nhiều rất nhiều người khác.
Ánh mắt hắn nhìn qua như muốn diệt sạch cả nàng. Đó là ánh mắt đáng sợ nhất mà nàng từng nhìn thấy trong đời.
Cho đến bây giờ, nàng cũng không dám đối mặt nhìn Tam Thúc. Nhìn thấy hắn, thì giọng nói bất giác run rẩy, hai chân cũng run lên, mạo bệnh này sau một thời gian cũng không thể sửa chữa được.
Cố Trường Quân thỉnh an xong, nói chuyện với lão thái thái một lúc rồi quay về Bách Ảnh Đường.
Bắc Minh bưng một cái nồi bước vào: “Hầu gia, Oanh cô nương sai người chuẩn bị canh giải rượu cho người, bảo tiểu nhân đun trên lò đất, đợi Hầu gia đến thì bưng lên cho người uống.”
Cố Trường Quân liếc nhìn bát canh, hắn mơ hồ nhớ tới trước đây cũng đã có rất nhiều lần hắn uống rượu ở ngoài, trên bàn đã có chuẩn bị bát canh này.
Đứa trẻ mà hắn chưa từng chú ý tới, đã âm thầm làm rất nhiều chuyện cho hắn và cho gia đình này.
Cố Trường Quân cầm cuốn sách trong tay, im lặng một lúc, mới dùng một giọng cực kỳ cực kỳ chậm nói: “Để nó đi.”