Gả Thay Cho Chị: Thẩm Thiếu, Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 12: Ngủ ngoài sofa



Chiến thuật đánh qua đường dạ dày xem ra không ổn lắm, Khiết Băng phải đổi mới một chút mới được! Ngay buổi chiều hôm đó, cô kéo quản gia Lý đến cửa hàng nội thất cao cấp để mua sắm, tân trang lại nhà cửa.

Biệt thự nhà họ Thẩm được xây dựng theo lối kiến thức phương Tây, lấy gam màu lạnh làm chủ đạo. Nội thất bên trong đều khá đơn điệu, từ rèm cửa, ghế sofa đến thảm trải sàn, ga giường, cái nào cũng mang một màu xám tro lạnh lẽo.

“Dì Lý, dì thấy cái này thế nào?” Khiết Băng chỉ vào chiếc ghế sofa màu đỏ, khuôn mặt hớn hở mong chờ.

Bà xua tay, lắc đầu đầy ái ngại. Gu thẩm mỹ của Thẩm Hạo Khanh thế nào, bà còn không hiểu rõ sao? Mua cái này về, chắc chắn chưa để được đến hôm sau, hắn đã sai người khiêng đi vứt rồi!

Khiết Băng đưa tay đỡ trán, quên mất dì Lý đã làm việc trong nhà họ Thẩm đã lâu. Hỏi bà cũng bằng thừa, vì chắc chắn bà cũng nhạt nhẽo hệt cái tên Thẩm Hạo Khanh mà thôi.

Thế nên cô tự mình quyết định, mua hẳn bộ bàn ghế sofa đỏ rực rỡ, còn kèm theo thảm trải sàn và rèm cửa cùng màu.

Trước tiên, Khiết Băng muốn trang trí lại phòng khách để tạo không khí ấm cúng. Sau này có nhiều thời gian, cô sẽ từ từ cải tạo toàn bộ biệt thự.

Về đến nhà đã hơn năm giờ chiều, Khiết Băng chỉ đạo nhân viên giao hàng sắp xếp lại nội thất phòng khách. Sau đó cô xắn tay áo vào trong bếp, kiên trì nấu bữa tối cho Thẩm Hạo Khanh.

Dì Lý muốn phụ một tay, nhưng cô muốn tự mình làm hết. Khiết Băng cảm thấy bản thân nên đủ chân thành, thì hắn mới rung động.

Thẩm Hạo Khanh về đến nhà, vừa bước vào phòng khác đã chú ý đến bộ ghế sofa có phần chói mắt kia. Hắn đứng đơ ra một chỗ, lát sau còn tưởng mình quá mệt nên nhìn nhầm mà đưa tay lên dụi mắt.

Nhưng mà hắn có nhìn nhầm đâu chứ! Mẹ kiếp, cái quái quỷ gì thế này?

“Thiếu gia, cậu đã về.”

“Dì Lý chuyện này là thế nào? Bộ bàn ghế… còn cả rèm cửa, thảm lau sàn?”

Lý Lan cười trừ, biết thế nào Thẩm Hạo Khanh cũng phản ứng như vậy. Bà vừa định trả lời hắn, thì Khiết Băng từ trong bếp chạy ra, nhanh miệng nói trước:



“Hạo Khanh, anh thấy thế nào? Đây là bất ngờ em dành cho anh đó.”

Khiết Băng ngắm nghía lại phòng khách thêm lần nữa, khuôn mặt tràn đầy niềm tự hào. Cô giỏi quá đi mất! Chỉ trong một buổi có thể bài trí lại nội thất trong nhà đẹp đến như vậy.

“Ngày mai trước khi đi làm về, dọn hết chỗ này đem vứt đi cho tôi.”

“Hả, tại sao chứ? Đẹp lắm mà!”

“Không thích.” Hắn đáp gọn.

Khiết Băng không hài lòng, lần này cô không nhịn nữa. Biết mấy thứ này mua hết bao nhiêu tiền không? Nói vứt là phải vứt à?

“Để ở đây có sao đâu chứ? Anh xem, nhìn căn phòng không phải có sức sống hơn sao?”

Thẩm Hạo Khanh xoay người, cau mày lại với Khiết Băng. Dám trả treo với hắn, thì cô là người đầu tiên.

“Được! Muốn giữ lại chứ gì? Vậy thì tối nay cô ra ngoài ghế sofa ngủ đi.”

Hắn ném lại cho cô hai sự lựa chọn, còn mình thảnh thơi lên phòng tắm rửa.

Đến giờ ăn tối, Khiết Băng bày ra rất nhiều món ăn ngon. Thẩm Hạo Khanh ngồi vào bàn, vừa nhìn đã biết không phải những món dì Lý hay nấu. Không cần nói hắn cũng biết là ai làm.

Thẩm Hạo Khanh chưa ăn miếng nào đã buông đũa xuống. Dì Lý thấy vậy bèn khuyên nhủ hắn:

“Thiếu gia, những món này đều do thiếu phu nhân chuẩn bị rất lâu đó. Cô ấy đã dành rất nhiều tâm huyết vào chúng, vì vậy cậu hãy nể mặt mà ăn một chút đi.”



Lời bà nói chẳng có tác dụng gì với hắn. Thẩm Hạo Khanh phẩy tay, bảo dì Lý dọn đem đổ đi. Hắn đứng ngay dậy, đi lên trên lầu.

Trên đời này không phải cứ thành tâm thì sẽ được đền đáp, cũng giống như hắn vậy. Rõ ràng Thẩm Hạo Khanh yêu Ninh Khiết Quỳnh như thế, tâm tư hắn luôn đặt hết lên nguời cô gái kia, vậy mà đến cuối cùng thì thế nào?

Hắn lại phải cưới một kẻ thay thế!

So với Thẩm Hạo Khanh, chút thất vọng của Khiết Băng có là gì?

Khiết Băng hầm canh gà trong bếp, đến khi bê lên đã không thấy Thẩm Hạo Khanh đâu nữa. Cô ngơ ngác nhìn quanh, miệng thở dài bất mãn.

Lại nữa rồi! Cả ngày hôm nay Khiết Băng trổ tài nấu nướng, hắn không thèm ăn lấy một miếng.

Chê thức ăn cô nấu dở sao? Hay là vì cô là người nấu, nên Thẩm Hạo Khanh mới không muốn động đến?

Ngồi ăn một mình trên chiếc bàn đầy ắp đồ ăn, Khiết Băng tủi thân đến độ hai mắt đỏ hoe lên. Khoang miệng cô chua chát, nuốt cái gì cũng không trôi. Cô cố gắng ăn lấy một bát cơm, rồi đứng dậy.

Tối nay phải ngủ ngoài ghế sofa, dĩ nhiên Khiết Băng chẳng cảm thấy thoải mái gì. Nhưng dù sao cũng đỡ hơn nằm bên cạnh người đàn ông kia, lại nghe hắn gọi tên người phụ nữ khác.

“Dì Lý, dì có thể về phòng, lấy giúp tôi một cái chăn được không?”

“Cái này…” Dì Lý ngập ngừng.

Ban nãy Thẩm Hạo Khanh đã dặn bà, dứt khoát không được đem chăn ra cho cô gái này.

“Thiếu phu nhân, hay là cô tự về phòng lấy đi. Thiếu gia, cậu ấy có căn dặn tôi…”

Dì Lý còn chưa nói hết câu, Khiết Băng đã hiểu ý. Cô thở dài thườn thượt, dự rằng đêm nay sẽ rất khó ngủ đây!