Về kế hoạch xử lý tiểu bạch kiểm vào cuối tuần này của Tô Diệu, hai ngày qua cô đều bàn bạc đối sách với Phó Dương Thu.
Cuối cùng Phó Dương Thu cũng nghĩ ra một biện pháp, bảo Tô Diệu giao cho anh ta toàn quyền xử lý việc này.
Nguyên văn lời nói của anh ta như sau: "Tô tiểu thư, mặc dù tôi là luật sư nhưng biện pháp tôi đưa ra không hợp pháp cho lắm, không biết cô có ngại không."
"Chỉ cần có thể giải quyết ổn thỏa, tôi sẽ trả anh phí luật sư xứng đáng."
"Đúng rồi, không phạm pháp đấy chứ?" Tô Diệu nhịn không được hỏi thêm một câu.
"Không." Nhưng không thể để người khác biết được.
Thực ra Phó Dương Thu cũng hơi chột dạ.
Có lời đảm bảo này là được rồi, Tô Diệu rất tin tưởng vào năng lực của Phó Dương Thu.
Hết thảy cứ làm theo lời anh ta nói.
Phó Dương Thu bảo cô đồng ý gặp mặt tiểu bạch kiểm ở khách sạn vào cuối tuần, nhưng Tô Diệu không cần phải trực tiếp đến đó.
Mà anh ta sẽ tìm một người thay cô đến chỗ hẹn. Dù sao tiểu bạch kiểm cũng chưa từng nhìn thấy Tô Diệu bao giờ.
Mãi đến cuối tuần Tô Diệu mới biết được chuyện này.
Phó Dương Thu mượn bạn anh ta một chiếc minibus, để Tô Diệu cải trang thành người khác, đội mũ, đeo kính râm, bịt khẩu trang kín mít, ngồi hóng với anh ta ở bên ngoài khách sạn. Lúc này Phó Dương Thu mới nói cho cô biết toàn bộ kế hoạch của mình.
Không chỉ tìm người thay Tô Diệu đến chỗ hẹn, anh ta còn bỏ tiền thuê thám tử tư theo dõi Thẩm Nam, lộ trình của hắn ta từ lúc rời khỏi đoàn phim đến khi tới khách sạn đều đã bị chụp lại làm bằng chứng, bao gồm cả ảnh chụp hắn hú hí với người khác trong khách sạn.
"Tô tiểu thư, cô phải nhớ kỹ! Trước giờ cô chưa từng quen biết Thẩm Nam nào cả, là hắn muốn bám vào kẻ có tiền nhưng lại tìm nhầm người. Người nói chuyện với hắn trên mạng chỉ là kẻ lừa đảo mà thôi."
Chẳng trách mấy hôm trước Phó Dương Thu hỏi cô về tài khoản mà nguyên chủ chuyên dùng để nói chuyện với Thẩm Nam, thì ra là để dàn xếp chuyện này.
Cũng may nguyên chủ vẫn luôn dùng tài khoản phụ để liên lạc với tiểu bạch kiểm.
Phó Dương Thu đã biến tất cả thành chứng cứ chứng minh Tô Diệu không có liên quan gì đến chuyện này.
Kế sách này lợi hại thật đấy!
Tô Diệu nghe xong không thể không cho Phó Dương Thu một like, cảm thấy thuê anh ta đúng là sự lựa chọn sáng suốt của cô.
Thực ra Phó Dương Thu đã rất lo lắng trước khi tiết lộ kế hoạch của mình, anh ta lo Tô Diệu vẫn còn tình cảm với Thẩm Nam, sẽ ngại anh ta ra tay quá độc ác.
Nhưng Tô Diệu lại nói, "Anh không biết đâu, bọn họ thậm chí còn độc ác hơn nhiều."
Nếu Tô Diệu không đánh trả, cô sẽ rơi vào cái bẫy do đối phương thiết kế, bị lừa trở thành kẻ bắt cóc, như vậy kết cục bi thảm trong tiểu thuyết sẽ tái hiện. Còn liên luỵ Lục Triệt mắc chứng sợ bị giam cầm, để lại bóng ma cả đời cho cậu.
Thẩm Nam bên kia cũng không phải không chuẩn bị gì, hắn ta lén đặt camera trong phòng khách sạn.
Sau khi lấy được ảnh chụp của đối phương, còn sợ không ép được đối phương bán mạng cho hắn sao?
Sáu nghìn vạn, hắn nhất định phải lấy tới tay.
Lúc này chuông cửa vang lên, tiểu bạch kiểm cầm lấy chai nước hoa trên bàn xịt lên gáy và nách, trên mặt lộ ra nụ cười tự cho là đẹp trai quyến rũ nhất, hắn khoác áo choàng tắm đai lưng lỏng lẻo đi ra mở cửa.
"Ra đây!"
*
Tiểu bạch kiểm và người giả mạo Tô Diệu ở trong khách sạn suốt hai ngày, thậm chí còn không ra khỏi phòng.
Ngày thứ ba là ngày làm việc, bên ngoài có người gõ cửa.
Thẩm Nam đang ngủ bù lại bị tiếng ồn làm cho bực bội, hắn ta lấy gối che kín đầu, thấy người bên cạnh xuống giường mở cửa cũng không nhúc nhích.
Cửa phòng mở ra, người trong phòng và người ngoài cửa liếc nhìn nhau.
Phó Dương Thu nghiêng người để đối phương ra ngoài, thấp giọng nói: "Vất vả rồi."
Đối phương bĩu môi: "Tiểu thịt tươi gì mà yếu như sên, đẹp chứ không dùng được."
Phó Dương Thu: "..."
Anh ta bước vào phòng, mặc kệ đống quần áo vứt bừa bộn trên sàn, giọng điệu bình tĩnh nói với người trên giường: "Anh Thẩm."
Thẩm Nam ngẩng đầu dụi mắt, đến khi nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ âu phục rẻ tiền đang đứng ngay ngắn bên giường thì vô cùng hoảng sợ.
"Để tôi tự giới thiệu, tôi họ Phó, là một luật sư, trước đó đã từng liên lạc với anh qua điện thoại."
"Bây giờ tôi muốn nhắc lại yêu cầu của khách hàng bên tôi, đề nghị anh trả lại tất cả tài sản anh lấy được từ cô ấy vô điều kiện."
"Nghe rõ chưa? Lần này chúng tôi không yêu cầu trả lại 40% nữa, mà là 100%."
Thẩm Nam chết lặng.
Tất nhiên hắn ta không chịu trả lại tiền, nhưng khi Phó Dương Thu chuẩn bị trước từng lợi thế đàm phán, sắc mặt Thẩm Nam dần tái nhợt, cuối cùng hắn ta hoàn toàn hoảng loạn.
Sau đó liền nổi giận "Con mẹ chúng mày, dám đào cho tao một cái hố?!"
Hắn ta bán sức suốt hai ngày, cuối cùng người ngủ với hắn lại không phải là Tô Diệu, vậy video hắn quay lại có ích lợi gì?
Ngược lại còn để người khác nắm được nhược điểm.
Thẩm Nam quyến rũ phú bà không thành, lại còn hiến thân nhầm người, loại bê bối này sẽ khiến hắn trở thành trò cười mất.
Hơn nữa, một khi chuyện hắn xin đoàn làm phim nghỉ ốm bị phanh phui ra, hai việc thiếu chuyên nghiệp và bán mình cũng đủ để hủy hoại sự nghiệp diễn xuất của hắn.
Thế nào gọi là trộm gà không được còn mất nắm gạo? Đây chính là bài học thực tế!
*
Phó Dương Thu nói được làm được, không cần Tô Diệu ra mặt vẫn giúp cô lấy lại toàn bộ tổn thất.
Thẩm Nam đã trả lại tất cả tài sản mà hắn ta lấy được từ Tô Diệu, ngoài việc dọn ra khỏi căn hộ đang sống, hắn ta còn trả lại cô hơn bốn trăm vạn tệ.
Trước đó Tô Diệu cũng không hy vọng sẽ lấy lại được toàn bộ số tiền, bây giờ ví tiền bỗng nhiên dày lên, cô cũng tự tin hơn trước nhiều.
Để cảm ơn Phó Dương Thu, Tô Diệu quyết định mời anh ta ăn một bữa thật ngon lành.
Trong lúc ăn, Tô Diệu hỏi kỹ hơn: "Sao Thẩm Nam lại đồng ý trả lại toàn bộ số tiền thế?"
Mặc dù Tô Diệu chưa từng làm minh tinh nhưng cô cũng biết nghề này rất tốn kém. Sở dĩ Thẩm Nam tìm phú bà là để thoả mãn nhu cầu tiêu xài của hắn ta. Số tiền nguyên chủ đưa cho hắn chỉ sợ đã sớm tiêu sạch rồi.
"Hắn không trả không được. Nếu nhược điểm của hắn bị chúng ta vạch trần thì hình tượng hắn xây dựng trước công chúng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Đến lúc đó số tiền dùng để tẩy trắng có khi còn nhiều hơn. Hơn nữa theo điều tra của tôi, Thẩm Nam không chỉ có một kim chủ, hắn cũng không dám làm lớn chuyện đâu." Follow fanpage Cá Heo Một Nắng để nhận thông báo về các chương mới nhất nhé.
Nếu không, hắn không chỉ đắc tội Tô Diệu mà còn chọc giận phú bà khác, mất nhiều hơn được.
Vậy nên hắn thà đi vay tiền để lấp đầy lỗ hổng bên phía Tô Diệu trước.
Lần trước Tô Diệu nói làm minh tinh có thể kiếm hai trăm linh tám vạn mỗi ngày, có thể hắn đã nghe lọt tai. Vì vậy hắn muốn giữ được sự nghiệp diễn xuất của mình trước, tiền có thể kiếm lại sau.
Nhưng theo những gì Phó Dương Thu biết, Thẩm Nam còn rất nhiều chuyện đen tối khác, định sẵn là không thể đi xa.
Anh ta cá với Tô Diệu rằng trong vòng nửa năm nữa, Thẩm Nam nhất định sẽ lụi bại.
Tiền thuê thế thân và thám tử nên do Tô Diệu trả. Hơn nữa, mặc dù không đi theo trình tự pháp lý, nhưng phí thuê luật sư đã được thỏa thuận từ trước đó.
Chẳng qua lần này Phó Dương Thu đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ được giao, giúp cô lấy lại nhiều tiền hơn dự kiến, vậy nên Tô Diệu quyết định sẽ trả gấp đôi phí thuê luật sư cho anh ta.
Nhưng bản thân Phó Dương Thu lại nói không cần: "Tô tiểu thư, cô là khách hàng đầu tiên của tôi. Tôi chỉ muốn cố gắng hết sức để làm tốt chuyện của cô, không phải vì tiền."
Nghe vậy, Tô Diệu cũng không thuyết phục anh ta nữa, bởi cô biết Phó Dương Thu còn chưa nói hết.
"Nhưng nếu cô thật sự cảm thấy tôi đáng tin cậy, năng lực cũng không tệ, sau này nếu có việc tôi làm được thì cô cứ tìm tới tôi."
Quả nhiên, đuôi cáo lộ ra ngoài rồi.
Phó Dương Thu rất biết nhìn xa trông rộng, điều anh ta coi trọng không phải lợi ích ngắn hạn mà là mối quan hệ lâu dài.
Tô Diệu liếc nhìn anh ta, Phó Dương Thu đột nhiên cảm thấy mình đã bị cô nhìn thấu.
Anh ta khao khát thành công và muốn thay đổi khốn cảnh hiện tại, vậy nên mới có chút tâm tư nho nhỏ này, nhưng thực ra trong lòng cũng vô cùng rối rắm, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Tô Diệu dám khẳng định, Phó Dương Thu đưa ra yêu cầu này với cô, có lẽ mới chỉ là bước đầu tiên.
Hoàn toàn không giống vị luật sư tinh anh khôn khéo giao du với đám người giàu trong xã hội thượng lưu như ở giai đoạn sau của nguyên tác.
Bây giờ anh ta vẫn còn quá ngây ngô, đúng là một cảnh tượng hiếm thấy.
Tô Diệu đột nhiên phát hiện ra một niềm vui mới, đó là quan sát thời niên thiếu của nhóm người tinh anh trong nguyên tác khi họ còn chưa trưởng thành.
Trong mắt Phó Dương Thu cô đã gần ba mươi tuổi, điều này khiến anh ta có cảm giác không gì có thể qua mắt cô, cho nên mới lúng túng như vậy.
Anh ta nào biết rằng thực ra không phải Tô Diệu thông minh hay thành thục, mà là vì cô đã từng đọc qua nguyên tác.
Tương lai Phó Dương Thu tiền đồ vô lượng, cho dù Tô Diệu không hiểu gì về đầu tư, cô cũng biết khoản đầu tư này chắc chắn có lời.
Vì vậy cô đồng ý ngay lập tức: "Được, sau này nếu có vấn đề gì về pháp lý, tôi sẽ tìm anh. Hoặc nếu tôi có phòng làm việc hoặc công ty riêng, tôi sẽ thuê anh làm cố vấn pháp luật."
"Nếu những người quen xung quanh tôi có nhu cầu, tôi cũng sẽ giới thiệu bọn họ cho anh".
Phó Dương Thu đã gặp qua rất nhiều người vẽ chiếc bánh lớn(*), nhưng anh ta biết Tô Diệu không phải.
Cô rất chân thành!
Cô chính là quý nhân đầu tiên anh ta gặp được.
(*) Vẽ chiếc bánh lớn: một từ thông dụng trên Internet TQ, ám chỉ việc đưa ra những lời hứa vô lý và phi thực tế, sau đó dùng những lời hoa mỹ để thuyết phục người khác làm việc cho họ. Cuối cùng, họ không thực hiện lời hứa của mình, trốn tránh hoặc bỏ chạy.
*
Trong tuần, ngày nào Lục Xuyên Hoài cũng đi sớm về muộn, có hôm Tô Diệu còn không thấy được mặt anh. Lúc đó cả ngày Tô Diệu đều suy nghĩ làm thế nào để xử lý tiểu bạch kiểm nên cô cũng không để ý gì nhiều.
Mãi sau Tô Diệu mới nhớ ra có một đêm Lục Xuyên Hoài không về nhà, không biết cả đêm anh ngủ ở đâu, đương nhiên cũng có thể là tăng ca ở công ty.
Tô Diệu không có thói quen thăm dò anh, mặc dù hai người ở chung phòng ngủ chung giường, nhưng dù sao quan hệ giữa bọn họ cũng giống bạn cùng phòng hơn là vợ chồng.
Tô Diệu chưa bao giờ lo lắng về việc Lục Xuyên Hoài xã giao linh tinh ở bên ngoài. Trước kia cô đã chứng kiến mẹ cô cứ cách nửa giờ lại gọi điện thoại cho ba cô kiểm tra một lần, nhưng đàn ông trung niên sau khi uống say sẽ mất kiên nhẫn, lời nói ra cũng không dễ nghe. Đôi khi còn không thèm nghe điện thoại.
Nhưng mẹ cô nói, thực ra trước đây khi ba cô xã giao ở bên ngoài, cứ cách nửa giờ ông sẽ chủ động gọi điện cho bà để báo bình an.
Cho nên Tô Diệu cảm thấy loại chuyện này muốn quản cũng quản không được, chủ yếu là đối phương có tự giác hay không.
Một khi tình cảm nhạt phai, người bị tổn thương sẽ chỉ là người chủ động muốn vãn hồi.
Mối quan hệ giữa cô và Lục Xuyên Hoài cũng vậy, Tô Diệu thực sự không quá tin tưởng vào tình yêu của những đứng tuổi, vì vậy cô cảm thấy cô và Lục Xuyên Hoài cứ duy trì mối quan hệ vợ chồng tương kính như tân(*) như hiện tại là tốt nhất.
(*) Tương kính như tân: tôn trọng nhau như khách.
Với sự hào phóng của anh chồng già, cho dù sau này có ly hôn, cô tin rằng anh sẽ không bạc đãi cô.
Chỉ cần Tô Diệu có thể giữ cho bản thân không động tâm thì cô sẽ không bao giờ bị tổn thương.
Nhưng hôm nay Lục Xuyên Hoài lại chủ động gọi điện thoại cho cô nhắc tới cổ phần của Tiểu Biệt Trang. Lúc ấy trên bàn ăn, anh chồng già đã hứa sẽ chuyển tất cả cổ phần của anh ở nhà hàng này cho cô.
Còn có cổ phần của Tưởng Tốn nữa, cuối cùng bọn họ cũng nhớ ra vẫn còn thủ tục chưa hoàn thành.
Thực ra Tô Diệu vẫn luôn muốn đề cập đến chuyện này, nhưng cô lại không tìm được cơ hội thích hợp. Để lâu sợ bọn họ sẽ quên mất.
Trong điện thoại, Lục Xuyên Hoài nói rằng buổi chiều sẽ đưa Tô Diệu đi làm thủ tục, hỏi cô có rảnh không để ăn một bữa cơm với Tưởng Tốn vào buổi trưa.
Tô Diệu vô thức hỏi một câu: "Bà chủ của Tiểu Biệt Trang, cô ấy cũng tới à?"
Lục Xuyên Hoài nói trong điện thoại: "Có thể."
Bất luận là làm thủ tục hay là bữa cơm trưa nay cũng không cần Liễu Vân Hinh phải có mặt. Nhưng trực giác của Lục Xuyên Hoài mách bảo rằng đối phương có thể sẽ đến.
Anh chưa nói với Tô Diệu, thực ra Tưởng Tốn có vài phần tâm tư với Liễu Vân Hinh, nhưng Liễu Vân Hinh lại ba lần bốn lượt lợi dụng anh ta để lấy được tin tức về Lục Xuyên Hoài cũng như tạo cơ hội gặp mặt anh. Hơn nữa lần nào cô ta cũng đạt được mục đích, khiến mối quan hệ giữa ba người trở nên vô cùng khó xử.
Chỉ một câu "Có thể" của Lục Xuyên Hoài, không cần biết gì khác, Tô Diệu cũng hiểu được hôm nay tấm lá chắn đào hoa của anh chồng già là cô đây đã đến lúc phát huy tác dụng rồi.
Được rồi, lấy tiền của người, thay, người, tiêu, tai.