Trong kế hoạch gần đây của Tô Diệu, có hai việc quan trọng cần làm:
1. Đến Tiểu Biệt Trang kết giao với Liễu Vân Hinh
2. Bắt đầu chuẩn bị xây dựng một trang web mua bán đồ xa xỉ cũ.
Gần đây cô thường xuyên chạy đến Tiểu Biệt Trang, thời gian còn lại thì lướt Weibo để củng cố độ hot của tài khoản.
Có thể nói mấy hôm nay cô bận rộn ngang với Lục Xuyên Hoài, ngay cả Lục Triệt cũng nhận ra, cậu hỏi quản gia: "Dì ấy đang làm gì vậy?"
"Hình như phu nhân định bán hết quần áo hàng hiệu mà cô ấy đã mua trước đây đi." Phong quản gia đáp.
"Sao lại muốn bán?"
"Tôi cũng không biết." Phong quản gia giải thích: "Có lẽ phu nhân không thích nữa."
Nghe vậy, Lục Triệt không khỏi nghĩ tới tin tức cậu nghe được mấy ngày trước.
Trên tạp chí nói phát hiện rất nhiều biến động bên trong tập đoàn Lục thị, tổng tài sản có thể sẽ giảm vào cuối năm.
Lúc ấy Lục Triệt không quan tâm lắm, thậm chí còn cảm thấy việc ba cậu là người giàu nhất trong nhiều năm như vậy thực sự quá nhàm chán. Tài sản giảm đi một ít, cùng lắm là từ vị trí thứ nhất tụt xuống vị trí thứ hai thứ ba cho có cảm giác mới mẻ cũng không tồi.
Nhưng bây giờ cậu mới mơ hồ đánh hơi được bầu không khí bất thường ở trong nhà.
Quản gia nói, gần đây Tô Diệu đi sớm về muộn.
Quản gia nói, có đôi khi Tô Diệu ôm điện thoại di động cười vô tri cả nửa ngày, thậm chí vừa cười vừa khóc, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại di động với vẻ mặt ghét bỏ, còn đấm vào không khí. Tóm lại hình như trạng thái tinh thần của cô không được ổn lắm.
Quản gia còn nói, Tô Diệu định bán quần áo trang sức.
Về phần tại sao quản gia chỉ nhắc đến Tô Diệu, đó là bởi vì bọn họ đều biết rõ, Lục Xuyên Hoài là một lão già trầm ổn cỡ nào.
Trước đây Lục Triệt chỉ biết nhà cậu rất giàu có, sau này đi học quen biết với đám bạn thân, nghe bọn họ nói cậu mới biết được mình là con trai của người giàu nhất thành phố. Có thể thấy được, năm đó ba cậu phát tài không hề nói cho cậu biết. Lục Triệt dám cá rằng, lấy tác phong làm việc của lão Lục, chỉ sợ một ngày nào đó trong nhà phá sản, thằng con trai là cậu cũng chẳng hay biết gì.
Nhưng sự khác thường của Tô Diệu đã làm sáng tỏ một vấn đề.
Lục Triệt đoán rằng, gần đây công ty nhà cậu rất có thể đã xảy ra chuyện.
Nhưng lão Lục định làm cái gì thế?
Cho dù ông ấy có thiếu tiền, cũng không nên bắt Tô Diệu đi bán quần áo trang sức để lấp đầy lỗ hổng giúp ông ấy chứ?
Ông ấy không thể bán mấy cái đồng hồ trị giá trăm triệu của mình đi sao?
Còn có căn nhà vô dụng này nữa!
**
Gần đây Tô Diệu đã hiểu biết sơ qua về Tiểu Biệt Trang từ trong ra ngoài.
Cô đã nhớ được giá của các món ăn đặc trưng trong nhà hàng, biết mặt tiền nhà hàng được chia thành hai tầng, và tổng số nhân viên là 23 người.
Biết nhà hàng tư nhân chủ yếu hướng đến nhóm khách hàng cao cấp, đặc biệt là nguyên liệu hải sản phải được vận chuyển bằng đường hàng không đến đây mỗi ngày để đảm bảo độ tươi ngon.
Ngoài ra, cô hoàn toàn không biết gì cả.
Liễu Vân Hinh vẫn chưa mở lòng đối với cô.
Tô Diệu quan sát thái độ của các nhân viên trong nhà hàng, tình cảm bọn họ dành cho Liễu Vân Hinh rất sâu sắc, đoán chừng có không ít người sẽ từ chức sau khi Liễu Vân Hinh rời đi.
Hôm nay Liễu Vân Hinh mặc một bộ sườn xám màu đỏ tía xẻ tà cao, đôi chân thon dài như ẩn như hiện, tóc búi thấp. Khi còn trẻ cô ta đẹp không thua gì Tô Diệu, bây giờ khí chất của cô ta vừa thành thục vừa ý vị, cho nên vẫn có rất nhiều đàn ông thuần phục dưới váy cô ta.
Cô ta khoanh tay nói với Tô Diệu: "Thật lòng mà nói, đến bây giờ tôi vẫn không biết tôi thua cô ở điểm nào."
Tô Diệu có thể cảm nhận được sự oán giận của đối phương, nhưng cô cần phải nhấn mạnh một điều: "Cô vốn dĩ chưa từng thua tôi, cô đã thua từ trước đó rồi."
Liễu Vân Hinh sửng sốt.
Rồi sau đó cười khổ, đúng vậy.
Trong khoảng thời gian này, Liễu Vân Hinh đã giới thiệu bà chủ mới là Tô Diệu với nhân viên công tác và khách hàng. Nhưng cô ta không tiết lộ cho Tô Diệu về các khía cạnh cốt lõi nhất, chẳng hạn như cách làm các món ăn đặc trưng, v.v.
Nhưng cả quá trình Tô Diệu đều rất nghiêm túc, cuối cùng Liễu Vân Hinh nhịn không được hỏi: "Cô thực sự định kinh doanh nơi này à? Tôi nhìn ra được Xuyên Hoài đối xử với cô không tệ. Cô vốn dĩ có thể an nhàn làm một Lục phu nhân, đáng ra cô phải chướng mắt cái nhà hàng nhỏ này mới đúng."
"Vậy còn cô? Thực sự muốn bán nó đi à? Cô kinh doanh nhiều năm như vậy, chắc chắn có rất nhiều tình cảm đối với Tiểu Biệt Trang." Tô Diệu học được một mẹo từ anh chồng già, đó là trả lời câu hỏi của người khác bằng cách hỏi ngược lại, biến bị động thành chủ động trong cuộc trò chuyện.
Quả nhiên cô nhìn thấy sự giằng xé trong mắt Liễu Vân Hinh, kỳ thật cô ta vẫn rất luyến tiếc.
Nhưng Liễu Vân Hinh vẫn nói: "Tôi kinh doanh ngần ấy năm, đã chán từ lâu rồi. Vị hôn phu của tôi cũng là khách quen ở nơi này, anh ấy nói hy vọng sau khi kết hôn, tôi sẽ chỉ nấu cơm cho một mình anh ấy."
"Nếu cô thực sự chán rồi, vậy tôi không khuyên nữa. Nhưng không ai có thể khiến cô từ bỏ sự nghiệp ngoại trừ chính bản thân cô. Hôn nhân không nhất thiết phải hy sinh."
"Vả lại tôi cũng đã kết hôn, nhưng tương lai tôi vẫn muốn tiếp tục kinh doanh nhà hàng tư nhân này. Cô có thể giữ lại một phần ba cổ phần, coi như là để lại một đường lui cho chính mình."
Trong mắt Liễu Vân Hinh, Tô Diệu là người chiến thắng, cô có được người đàn ông mà cô ta không thể có được, còn tước đi quyền quản lý nhà hàng của cô ta.
Lẽ ra cô ta phải rất chán ghét Tô Diệu.
Nhưng Tô Diệu lại khiến người ta không thể chán ghét nổi.
Vốn dĩ cô có thể diễu võ dương oai hoặc khoe khoang trước mặt cô ta, nhưng cô không làm thế.
Sau khi biết Liễu Vân Hinh muốn kết hôn, lại còn gả cho một người đàn ông giàu có, hầu hết mọi người đều nói cô ta có thể dựa vào chồng mình để sống một cuộc sống tốt đẹp, không cần phải làm lụng vất vả nữa.
Chỉ có Tô Diệu nhắc nhở cô ta, phụ nữ phải chừa cho mình một đường lui.
Sau khi kết hôn, cô cũng có thể có sự nghiệp của riêng mình, thay vì ký thác tất cả hy vọng vào đàn ông.
"Bây giờ tôi đã hiểu vì sao Xuyên Hoài lại chọn cô làm vợ rồi." Liễu Vân Hinh nói: "Cô và anh ấy xem như là hôn nhân thương mại phải không? Người kia quả thật rất cần một người thông suốt như cô, người như tôi thật sự không thích hợp."
Nghe giọng điệu này, có vẻ Liễu Vân Hinh đã sắp buông bỏ được Lục Xuyên Hoài.
Cô ta nói với Tô Diệu: "Tôi để đồ đệ của tôi lại cho cô, cậu ta có thể nấu tất cả các món đặc trưng của nhà hàng. Nhưng có thể thu phục cậu ta toàn tâm toàn ý làm việc cho cô hay không thì phải xem bản lĩnh của chính cô."
Hai mắt Tô Diệu sáng lên.
Quả nhiên, nhiều bạn tốt hơn nhiều kẻ địch.
Cô và Liễu Vân Hinh có lẽ không thể làm bạn, nhưng cũng không cần vì đàn ông mà đối chọi gay gắt. Follow fanpage Cá Heo Một Nắng để nhận thông báo về các chương mới nhất nhé.
Trước khi rời đi, Liễu Vân Hinh nói với Tô Diệu: "Hy vọng cô có thể mãi sáng suốt như vậy, nhất định đừng động lòng với Lục Xuyên Hoài."
Dẫu sao thì sức hút của người đàn ông kia cũng quá lớn.
Nhưng Tô Diệu lại trả lời cô ta: "Hay là cô cân nhắc kỹ lại đi, nắm giữ một phần ba cổ phần trong tay, cùng nhau kiếm tiền chẳng phải rất tốt sao?"
Một người nói chuyện tình yêu, một người nói chuyện sự nghiệp.
Liễu Vân Hinh cảm thấy tư duy của mình thực sự có hơi hạn hẹp.
Cô ta bất đắc dĩ nói: "Được rồi, về nhà tôi sẽ suy nghĩ lại."
Liễu Vân Hinh vừa đi, Tô Diệu phải ở lại trông coi nhà hàng.
Vừa đến giờ cơm, nhà hàng gần như đã chật ních người, một nhân viên phục vụ đi tới gọi cô: "Bà chủ, khách bàn ngoài cùng bên phải đang gọi cô."
Tô Diệu lập tức đi qua.
Bàn này có ba vị khách nam, đều là khách quen, bọn họ vừa nhìn thấy Tô Diệu liền nhíu mày: "Cô là ai, bà chủ Liễu đâu?"
"Đây là bà chủ Tô của chúng tôi, hôm nay bà chủ Liễu không có ở đây."
Ba vị khách nam đều là đàn ông trung niên, loại đàn ông trung niên chân chính này không dễ ở chung như Lục Xuyên Hoài, thậm chí còn không dễ nói chuyện như Tưởng Tốn. Trong số họ có người đã uống không ít rượu, hắn ta đứng dậy híp mắt nhìn Tô Diệu: "Bà, bà chủ mới à? Cũng khá xinh đẹp đấy, bao nhiêu tuổi rồi? Kết, kết hôn chưa? Có, có bạn trai chưa?"
Tô Diệu nói: "Xin hỏi ba vị có yêu cầu gì sao?"
"Có." Đối phương chỉ vào món sườn bò non chiên giòn trên bàn: "Món này quá mặn, hôm nay bà chủ Liễu không có ở đây, ai làm đầu bếp của nhà hàng các cô thế, nấu khó ăn như vậy."
"Để tôi đổi cho anh." Tô Diệu nói.
"Được, tôi muốn cô đích thân đi nấu." Người đàn ông trung niên nói.
Thấy Tô Diệu không nhúc nhích, hắn ta lập tức giễu cợt: "Không biết làm, không biết nấu ăn, cô mở nhà hàng tư nhân kiểu gì thế?"
Tiếng nói cười vang lên.
Mọi người xung quanh cũng nghe thấy: "Mới đến còn không biết nấu ăn, sao có thể lên làm bà chủ được vậy?"
"Bà chủ Liễu đâu, kêu bà chủ Liễu quay lại đi, chúng tôi chỉ ăn đồ ăn cô ấy nấu."
Tô Diệu hít sâu một hơi, muốn nhịn nhưng nhịn không được: "Bởi vì tôi có tiền!"
Đối phương nghe vậy thì sửng sốt, một số người rất thích ỷ vào mình là đàn ông lớn tuổi để đi bắt nạt các cô gái trẻ.
Trong mắt bọn họ, Tô Diệu chỉ là một con nhóc, cần phải ra oai phủ đầu.
Không ngờ thái độ của cô lại cứng rắn như vậy.
"Nên mới được lên làm bà chủ, các người không phục phải không?"
"Được thôi, trong tay tôi có hai phần ba cổ phần của nhà hàng tư nhân Tiểu Biệt Trang, các người có thể mua lại, sau đó đi mà mời bà chủ Liễu về."
"Tôi có thể ước lượng giá ngay tại đây. Mọi người cùng nhau đấu giá, ai trả giá cao nhất sẽ được quyền mua lại. Chẳng tốn bao nhiêu đâu, cùng lắm cũng chỉ mấy chục vạn, đây là lúc các người có thể bày tỏ tình cảm của mình đối với bà chủ Liễu đấy."
Lúc này, mấy người đàn ông vừa rồi còn lớn tiếng ồn ào đã im bặt.
Quả nhiên đàn ông to mồm thường là người không nỡ tiêu tiền vì phụ nữ nhất. Tình cảm bọn họ dành cho Liễu Vân Hinh cũng chỉ thể hiện trên lời nói mà thôi.
Tô Diệu ở lại Tiểu Biệt Trang đến rất muộn mới về nhà, Lục gia cho xe tới đón cô.
Sau khi lên xe, Tô Diệu chỉnh sửa lại bài đăng, chuẩn bị tuyển một đội nhóm giúp cô xây dựng trang web mua bán đồ cũ. Ban đầu cô cũng muốn tìm một đội nhóm chuyên nghiệp, còn nhờ Lục Xuyên Hoài giới thiệu cho.
Nhưng anh chồng già giới thiệu toàn các đội nhóm hàng đầu, Tô Diệu bị mức lương hàng năm họ yêu cầu dọa cho chạy mất dép. Nguồn kinh phí dự trù của cô không nhiều như vậy.
Lúc cô đang định đăng bài lên mạng thử xem có cao thủ trong dân gian thật hay không thì...
Tài xế đột nhiên dừng xe, tay cô khựng lại, ngước mắt lên hỏi: "Làm sao vậy?"
"Phu nhân, hình như tôi nhìn thấy thiếu gia."
Lục Triệt? Đáng ra cậu phải về nhà từ sớm rồi mới đúng? Sao còn lang thang ở bên ngoài?
Hai phút sau, tài xế đón được Lục Triệt.
Tô Diệu không biết Lục Triệt đã làm gì, nhưng trên cái chân không bó bột của cậu vẫn còn một dấu giày.
Chẳng lẽ lại đánh nhau?
Nhưng Lục Triệt rất đúng lý hợp tình, cậu không hề đánh nhau, cậu đang đi tìm việc.
Tô Diệu chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi thôi, không ai nói gì, tối nay hai người đều rất mệt mỏi.
Sau khi về đến nhà, một một người nằm liệt xuống ghế sô pha.
Người kia cũng sức cùng lực kiệt, không có hứng trò chuyện.
Mãi đến khi Lục Xuyên Hoài trở về, Tô Diệu và Lục Triệt mới lập tức hoàn hồn, đồng thời đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Đôi mắt đào hoa câu hồn đoạt phách của Lục Xuyên Hoài liếc qua, vừa nhìn đã hiểu hai người này đều có chuyện muốn nói với anh?
Lục Triệt lùi lại một bước: "Dì trước đi."
Cậu nói với Tô Diệu, ưu tiên phụ nữ là một quy tắc ở Lục gia.
Sau khi trở về, Tô Diệu vẫn luôn ngẫm lại biểu hiện của mình ở Tiểu Biệt Trang ngày hôm nay, cô cảm thấy bản thân quá bốc đồng, còn chưa nghĩ kỹ nên nói với anh thế nào.
Vì vậy kết quả là hai ba con dẫn nhau lên lầu hai, Lục Triệt đi theo Lục Xuyên Hoài vào thư phòng mới mở miệng hỏi: "Có phải công ty của ba đang thiếu tiền không?"
Trong mắt Lục Xuyên Hoài lóe lên một tia khó hiểu.
Đến khi quay đầu lại, khuôn mặt của anh giống y như Lục Triệt, nhưng lại có sự trưởng thành trái ngược với non nớt, vừa uy nghiêm, tuấn tú lại vừa trầm ổn.
Lục Xuyên Hoài: "Sao lại hỏi như vậy?"
"Ba cứ nói có phải hay không đi?" Lục Triệt hít sâu một hơi: "Không phải con còn có thẻ tiết kiệm tiền mừng tuổi từ nhỏ sao? Số tiền đó có thể cho ba mượn để bù lỗ hổng."
"Đừng nói là ba đã tiêu hết rồi nhé? Thẻ tiết kiệm tiền mừng tuổi của con vẫn luôn ở chỗ ba đấy!" Lục Triệt nhìn vẻ mặt ba cậu mà suy đoán.
Giọng nói của cậu dần lớn hơn, vừa định nổi giận đã bị Lục Xuyên Hoài "phản dame" bằng một câu: "Có cần ba tính cho con xem từ nhỏ đến lớn con gây ra bao nhiêu chuyện không?"
Số tiền đó để bù lỗ hổng cho một mình Lục Triệt còn chẳng đủ, lại còn đòi bù cho anh?
Lục Triệt cũng nhớ ra, ba cậu đã nói cậu phạm lỗi thì tự chịu trách nhiệm, cho nên tất cả những vụ đánh nhau và mấy chiếc xe máy bị cậu ngã hỏng trước đây đều dùng tiền của cậu để bồi thường à?
Được rồi, cũng khá hợp lý.
Lục Triệt sờ sờ mũi, ngay sau đó lại nhớ tới một chuyện, đứng thẳng người trước mặt ba cậu oán giận ngược lại: "Vậy còn ba? Con nghe quản gia nói, dì ấy vì ba mà bán hết tài sản đi."
Lục Xuyên Hoài:?
"Dì ấy" trong miệng Lục Triệt, là chỉ Tô Diệu?
"Quản gia nói thế nào?"
"Quản gia nói gần đây tinh thần dì ấy không ổn định, còn nóng lòng tìm cách kiếm tiền, nếu ba không phá sản, sao dì ấy lại bị doạ thành như vậy?" Giọng điệu của Lục Triệt mang theo vài phần oán trách chính đáng.
Trong mắt Lục Xuyên Hoài không chút gợn sóng, anh đã hiểu Lục Triệt hiểu lầm cái gì rồi.
Nhưng anh vẫn cứ hùa theo cậu hỏi: "Vậy con tính thế nào?"
Cả ngày hôm nay Lục Triệt đều suy nghĩ về vấn đề này, lần đầu tiên cậu có thể hỏi đáp nhanh chóng trước mặt ba cậu: "Ba phải nói cho con biết, lần này rốt cuộc công ty gặp phải vấn đề lớn thế nào, thiếu bao nhiêu tiền? Nếu một mình ba không gánh vác nổi thì con có thể đi làm công."
Đàn ông Lục gia còn chưa chết đâu, Lục Triệt cảm thấy cậu đã trưởng thành, nếu xảy ra chuyện cũng không đến lượt phụ nữ phải bán quần áo túi xách.
Lục Xuyên Hoài ngồi trên ghế trong thư phòng, nhìn Lục Triệt bằng ánh mắt hoài nghi: "Con đi làm công? Con chưa thành niên, bằng cấp cũng không có thì làm được cái gì? Có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Những nơi chính quy cũng sẽ không tuyển người như con."
Lục Xuyên Hoài đem hiện thực tàn khốc nhất bày ra trước mặt cậu.
Bởi đó là những gì anh đã từng trải qua.
Tuổi trẻ rất dễ bị những lời như vậy chọc giận, Lục Triệt lập tức hừng hực khí thế chiến đấu, trong lòng hạ quyết tâm nhất định phải làm nên chuyện cho ba cậu xem: "Không phải năm đó ba cũng không có bằng cấp sao? Đừng xem thường con, nói không chừng sau này ba phá sản còn phải dựa vào con để chấn hưng Lục thị đấy."