Hắn nhanh chóng đứng lên, lui xuống quỳ gối ở giữa đại điện, đầu điểm đất, tâu với hoàng hậu:
“Hồi hoàng hậu nương nương, lương đệ quả thật không có thai ba tháng.”
Dưới đài một trận xôn xao.
Xuân Nương quay đầu lại nhìn ta, trong mắt nàng ta lộ vẻ áy náy, rồi kiên định trở lại.
“Nhưng, nhưng lương đệ quả thật có thai.”
“Đã hơn một tháng rồi!”
47
Ta đã bị nhốt lại.
Lúc Xuân Nương bị kéo xuống, khuôn mặt nàng ta so với tưởng tượng của ta bình tĩnh hơn nhiều, nàng ta nói với ta:
“Lương đệ, lựa chọn con đường này, ta không hối hận.”
“Người hãy tự mình bảo trọng.”
Hoàng hậu nương nương cũng không dám để ta ở bên ngoài nữa, mà là đón ta vào hoàng cung.
Nàng không trách ta, có lẽ là nể mặt nhi tử, có lẽ hiện tại nàng quá nhớ thái tử, nàng mỗi ngày tới tìm ta, có đôi khi, còn cùng ta tán gẫu về thái tử.
“Hoàng nhi của ta, từ nhỏ thân thể đã không tốt, không thể đặt dưới gối của ta được.”
“Nhưng mà, nó rất hiếu thuận, cứ cách mười lăm ngày, ta mới có thể gặp nó một lần, mỗi lần nó nhìn thấy ta, đều sẽ mang cho ta một khối bánh nhỏ, nói mẫu hậu, cái này ngon, cho người ăn.”
Nói đến đây, hoàng hậu liền khóc.
Nàng nắm lấy tay ta nói: “Ta đã không chăm sóc tốt cho nó.”
“Ta biết rõ hoàng nhi không thích thái tử phi, nhưng vì thế lực nhà thái tử phi, ta vẫn để cho nó cưới nàng.”
“Ta rõ ràng biết nó cùng Cửu vương huynh đệ tình thâm, từ nhỏ nuôi ở trong miếu, chỉ có Cửu vương đi cùng, nhưng ta vẫn là chèn ép Cửu vương, ta chỉ muốn vị trí thái tử của nó vững chắc một chút.”
“Con của ta, chưa từng trải qua một ngày thuận lòng.”
Ta vỗ lưng nàng, giống như dỗ dành một hài tử, ta nói: “Thái tử biết điều đó.”
“Hắn đều biết.”
Hoàng hậu cứ khóc và khóc, sau đó ngủ thiếp đi trong vòng tay của ta.
Ta nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nhìn nữ nhân quyền thế cao nhất vương triều Đại Thừa này, ngủ như một tiểu hài nhi trong lòng của ta.
Và khuôn mặt của nàng gối lên bụng ta, giống như đang bảo vệ hài tử của nàng.