Tâm Tâm nhìn Anh Ngọc " Anh Ngọc tỷ... Tôi nên nói.. "
" Nói đi, dù sao thiếu phu nhân là người mà ta tin tưởng nhất "
Điệp Tâm Tâm nghe lời Anh Ngọc thở phào nói" Thật ra vào hai ngày trước tôi lỡ tay làm bể ly trà ở Phong Hồ bị bà Hai phạt bắt quỳ ở gốc cây xoài gần đối diện ở phòng của nhị phu nhân. Mặt trời vừa lặn tôi mới hết hình phạt của mình mà đi về, lúc về tôi thấy Chu Giang từ phòng của nhị phu nhân lén la lén lút mà bước ra trên tay còn cầm một miếng vải đen... "
Điệp Tâm Tâm ấp a ấp úng kể lại câu chuyện thì tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên. " Ai đó ? " Tôi hỏi.
" Là ta đây " Chính là giọng của Minh Kỳ, sao về đúng lúc quá vậy. Chẳng phải giờ này mọi ngày còn đang trên đường về sao ? Làm sao đây ? Làm sao ! " Anh... Anh ở bên ngoài chờ em một chút, để em dọn dẹp lại " Tôi hốt hoảng lôi Anh Ngọc và Điệp Tâm Tâm qua chỗ khác " Dọn dẹp ? Phòng mình có gì mà dọn dẹp ? " Minh Kỳ ở ngoài hối thúc.
" Em bất cẩn làm đổ nước, bừa bộn quá sợ nhìn không thuận mắt anh " Vừa nói tôi nhẹ nhàng mở cửa sổ, nhè nhẹ nhè nhẹ từng động tác để không phát ra tiếng kêu kẽo kẹt của cửa, vừa mở được một bên cửa tôi đã đẩy Anh Ngọc và Điệp Tâm Tâm ra ngoài. Thì thào tiếng gió nói với hai người họ " Xin lỗi, Tâm Tâm chăm sóc Anh Ngọc giùm ta "
Cánh cửa mở ra, Minh Kỳ bước vào. Tôi giật mình ngã người ra phía sau, thoắt tí Minh Kỳ đã chạy tới đỡ tôi mở miệng trách mắng " Tiểu Di ! Em bất cẩn ! "
Minh Kỳ làm mặt nghiêm trọng nhìn tôi, tôi mới nắm cánh tay rắn chắc của Minh Kỳ mò mò đứng dậy. Định hình lại tình hình hiện tại " Em xin lỗi " " Em làm gì ở ngoài cửa sổ vậy ? " Minh Kỳ ngồi xuống ghế chóng một cánh tay lên bàn đưa mắt nhìn tôi đứng bên khung cửa sổ " Em hóng gió "
" Hóng gió ? "
Tôi gật đầu lia lịa " Đúng vậy là hóng gió "
" Em nói dối thật tệ, em không thích hợp cho việc nói dối " Minh Kỳ nhìn ba cái ly trên bàn nhếch mép cười.
Thật sự là bị phát giác tại trận, tôi cúi gầm mặt xuống vừa e thẹn vừa không biết đối mặt với Minh Kỳ làm sao nữa. Bàn tay Minh Kỳ chìa về hướng tôi, bàn tay tôi cũng ngại ngùng đưa ra đặt lên tay anh ấy.
Bỗng nhiên anh ấy lại dùng lực giật thật mạnh khiến tôi ngã nhào ra phía trước nằm trọn ở lòng ngực săn chắc của Minh Kỳ. " Không hỏi không điều tra nữa, ta mệt rồi trải nệm đi ngủ "
Lần nào cũng vậy, cứ ở gần Minh Kỳ là lại có chuyện chưa gì đã không dám nhìn anh ấy rồi. Tôi rời khỏi vòng tay Minh Kỳ, chạy lại chỗ giường mà trải nệm ra. Sau đó lại bò vào trong mà đắp chăn, tay vỗ chỗ nằm thường ngày của Minh Kỳ bịch bịch " Xong rồi, ngủ thôi " Minh Kỳ leo lên giường, kéo màn che xuống. Thân hình Minh Kỳ to lớn chắn mất cả tôi ở bên trong " Không dập đèn sao ? " Tôi chỉ ra cái ánh đèn dầu đang riu riu chiếu sáng ở trên bàn " Ta quên" Minh Kỳ nằm xuống.
" Để em đi dập " Tôi đinh trường người ra thì Minh Kỳ kéo tôi lại.
" Kệ đi, ta mệt rồi chỉ muốn ôm em ngủ thôi " Minh Kỳ trở người ôm tôi. Tôi cũng bị cuốn theo cơn buồn ngủ mà từ từ nhắm mắt say sưa ngủ ngon lành.
__________________
" Cứu...Cứu ai đó cứu tôi với "
" Cứu... "
Tiếng ai đó cầu cứu bên tai tôi còn có tiếng ọc ọc của nước. Xung quanh tăm tối như thể tôi đang bị nhốt vào căn phòng bốn bề bức tường toàn màu đen vậy. Một tia sáng lót ngang trước mặt tôi, tôi đang ở bờ sông phía sau Minh gia.
Cao Linh từ ở đằng sau thút thít bước xuyên qua người tôi. Tôi giật mình " Cao Linh ? " Đằng xa còn có những con quạ đen ở hướng Đông bay về, kêu quạ quạ, trời tối đen âm u hẻo lánh không một bóng người. Cao Linh đi lại gần mé sông tôi cũng đi theo, mặt sông như một tấm gương lớn soi cả những vật thể trên nó. Cao Linh đưa mặt xuống soi, mặt cô ấy có một vết bầm bên phải. Cô ấy lấy tay che lại vết bầm đó mà khóc lớn. Cá lặn ở dưới sông ầm ầm quậy lớn, nước đục bây giờ lại chuyển thành màu đen ọc ọc đầy bong bóng, Cao Linh ngã ra phía sau thì từ dưới mẳ nước lại có một bàn tay nhơ nhuốc nắm lấy chân cô ấy mà kéo xuống " Cứu mạng... Cứu tôi với "
Cao Linh nắm ngọn cỏ dại mà la thất thanh, tôi chạy lại thì không nắm được tay của cô ấy. Chỉ biết bất lực nhìn cô ấy cầu cứu đau thương. Ngọn cỏ bị bứng lên nằm gọn trong lòng bàn tay của Cao Linh như lúc tôi thấy xác của cô ấy vậy. Mặt nước lại yên tĩnh bình thường như chưa từng xảy ra chuyện gì. Phía sau lưng tự nhiên thổi ra một luồn khí gió lạnh chết chóc, một bàn tay đầy oán khi đẩy tôi xuống dòng sông đó. Cứu... Cứu... Nước vào phổi tôi, không thở được, chỉ cố gắng vùng vẫy thật mạnh rồi bất động để thân thể mình tự do chìm xuống đáy vực sâu.
" Không ! " Tôi tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng đó. Giật mình ngồi dậy, Anh Ngọc đã chạy vô phòng và đỡ lấy tôi. Mồ hôi mồ kê tuôn ra như tắm, như thể vừa ở dưới sông lên vậy.
" Thiếu phu nhân ! Người bị sao vậy " Anh Ngọc lấy khăn lau mồ hôi cho tôi. Tôi gạt Anh Ngọc qua một bên, chạy đi ra khỏi Minh gia ra bờ sông đằng sau hôm qua đã tìm thấy xác của Cao Linh. Anh Ngọc cũng vội chạy theo " Thiếu phu nhân người đi đâu... "
Tôi ngồi khụy xuống đất, cố gắng lần theo những gì mình thấy trong điềm báo mộng đó. Đặt bàn tay xuống đất mò khắp nơi, không hề thấy dấu vết cỏ dại bị bứng lên như trong giấc mơ. Xung quanh bình thường lắm, như chưa từng xảy ra chuyện gì ở đây cả. " Cao Linh đâu ? " Tôi hỏi Anh Ngọc đang đứng kế bên " Sáng nay đã được đưa xác về nhà mẹ đẻ để an táng cô ấy rồi "
Tôi nhìn lại mặt trời còn chưa lên núi hẳn mà đã đưa đi nhanh như vậy sao. Không, Minh gia không muốn mình bị mang tiếng nên mới làm vậy.
Tôi đứng dậy phủi bụi bám trên váy bỏ đi vô nhà, Anh Ngọc đi theo sau chắc cũng bất ngờ trước hành động của tôi lắm. Nhìn mặt cô ấy lo lắng sắn sốt hết cả lên.
___________________
Sáng ra trên mâm điểm tâm Minh gia lại âm u hơn hẳn, Lục Đổng Hiền khóc sưng húp cả mắt. Minh Hàn ngồi kế bên vuốt lưng an ủi " Không sao không sao đừng khóc nữa. Không sao đâu "
Lần đầu tôi nghe tiếng Minh Hàn nói chuyện, hôm nay cậu ấy có vẻ không bận rộn gì rồi. " Mới sáng ra đã khóc lóc như này chỉ vì một nô tì ? Có ra hệ thống gì "
Lão phu nhân nâng ly cà phê nóng lên hướng thẳng về phía Lục Đổng Hiền. Nghe mẹ chồng nói vậy làm tôi nhớ tới hôm tôi đi thăm Anh Ngọc. " Mẹ ! Dù sao cô gái đó cũng hầu hạ Đổng Hiền đã lâu nên mới nhất thời không chịu được cú sốc mà khóc như vậy " Minh Hàn lên tiếng bênh vực Lục Đổng Hiền, quả thật không ngờ nhị thiếu gia nhà họ Minh lại thương vợ như vậy. Anh em nhà này thật giống nhau, chỉ là không biết khi Minh Kỳ thấy tôi bị khó dễ như này sẽ phản ứng ra sao với mẹ chồng đây.
" Chướng mắt " Mẹ chồng đặt ly cà phê lên bàn rời khỏi bàn ăn. Đáng sợ quá ! Tôi chỉ biết ngậm ngùi mà nhìn theo bóng dáng đang tức giận đó.