Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 106: Chối bỏ toàn bộ tội danh



Lâm Thục Phân gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, nhìn quanh, ra sức lật bàn trang điểm lên, ném tất cả đồ vật bên trong ra, chỉ thiếu chút nữa là dỡ cả bàn trang điểm, nhưng vẫn không tìm được sợi dây chuyền.

Mấy năm này bà vẫn đem dây chuyền đặt trong ngăn kéo bàn trang điểm, cho đến bây giờ cũng chưa có lấy ra, nên cũng không để ý nhiều, cho rằng đặt ở bên trong là an toàn.

Nhưng bà sai lầm rồi.

"Mẹ, mẹ nghĩ lại xem, gần đây có mang dây chuyền đi đâu không, lần cuối cùng thấy dây chuyền là ở đâu, hoặc là mẹ đặt ở chỗ khác, quên mất rồi" Ôn Thiếu Hoa đi tới, cố sức an ủi, không để bà quá lo lắng.

"Sợi dây chuyền này rất quý giá, ngày thường mẹ không có mang, chỉ sợ mất, cho nên vẫn để đây, mỗi ngày ngắm một lát là tốt rồi. Mẹ có thể khẳng định, mẹ đúng là đem dây chuyền để ở chỗ này, hơn nữa gần đây không có mang, làm sao có thể không thấy đây?".

Lâm Thục Phân vẫn còn vội vã tìm kiếm trên bàn trang điểm, cho dù bàn trang điểm đã lật tung lên, không có sợi dây chuyền nào, còn chưa dừng lại, càng tìm càng hoảng hốt.

Trực giác nói cho bà biết, dây chuyền thật sự là không thấy nữa.

Ôn Minh nhìn tỉ mỉ những gì trên mặt đất, còn ngồi xổm xuống tìm kiếm, không tìm được dây chuyền, trong lòng sinh nghi.

Dây chuyền đang yên lành, không thể nào vô duyên vô cớ không thấy, trừ phi có người động vào nó.

Người này, sẽ là ai?

Ôn Minh dùng ánh mắt hoài nghi liếc nhìn qua những người trong phòng. Ôn Thiếu Hoa là con trai bọn họ, không thể nào lấy sợi dây chuyền, dây chuyền là của Lâm Thục Phân, bà ấy sẽ không nhàm chán đến mức đem dây chuyền giấu đi, vậy thì chỉ còn lại Tạ Minh San.

Tạ Minh San nhìn ánh mắt hoài nghi của Ôn Minh, đáy lòng vô cùng khẩn trương, vì không lộ ra sơ hở, cố ý giả vờ trấn tĩnh, dò hỏi: "Mẹ, lần cuối cùng nhìn thấy dây chuyền là lúc nào?".

"Chính là tối ngày hôm qua, trước khi ngủ mỗi buổi tối đều nhìn một cái. Tối ngày hôm qua vẫn còn ở đây, nhưng hôm nay sao lại không thấy." Lâm Thục Phân bởi vì mất dây chuyền mà đau buồn không thôi, cơ bản là không còn tâm tư để ý đến chuyện dư thừa, người khác hỏi cái gì, bà đáp cái nấy.

"Như vậy dây chuyền này nhất định là mất ngày hôm qua, chỉ cần đi điều tra một chút xem hôm nay có ai vào phòng này là biết đáp án." Ôn Thiếu Hoa phân tích nói.

Phân tích như vậy, khiến Tạ Minh San hít một ngụm khí lạnh, chỉ sợ tra được trên đầu mình.

Nhưng ngay khi cô đang khẩn trương, tự Lâm Thục Phân nói ra người khả nghi: "Tiểu Như, trừ Tiểu Như ra, không ai có thể vào phòng của mẹ".

"Tiểu Như chỉ là một người làm, hơn nữa vừa mới trưởng thành, cũng sẽ không ------".

Ôn Thiếu Hoa có chút không thể nào tin được là còn nhỏ vậy mà đi trộm dây chuyền, Tiểu Như thoạt nhìn ngây thơ lương thiện, thành thật giản dị, sao có thể là ăn trộm chứ?

Ôn Thiếu Hoa không tin, nhưng Lâm Thục Phân thì một mực chắc chắn, tức giận quát: "Không phải là nó thì là ai, chìa khóa phòng mẹ trừ mẹ, con và ba con ra, chỉ có con nhỏ đó có, đi, con gọi Tiểu Như đến ẹ, nhanh lên một chút".

Tạ Minh San thấy Lâm Thục Phân đem hết mọt chuyện trách lên người Tiểu Như, có chút hốt hoảng, lo lắng một hồi Tiểu Như sẽ nói ra chuyện giúp cô tưới hoa.

Bất quá đầu óc Tiểu Như không được tốt, cũng sẽ không linh hoạt nghĩ tới đây chứ?

Ôn Thiếu Hoa nhìn một chút tình huống hiện trường, quyết định đi tìm Tiểu Như hỏi, liền đi ra ngoài.

Ôn Minh thở dài một tiếng, khuyên: "Thục Phân, không có chứng cứ rõ ràng, không thể cho rằng là Tiểu Như trộm dây chuyền. Cô bé đến nơi này làm việc cũng hơn một năm, cô bé là người như thế nào, anh và em rất rõ ràng, không phải sao?".

"Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, trừ nhỏ đó, còn có ai?" Lâm Thục Phân đau đớn mất sợ dây chuyền yêu quý, rất tức giận, càng nghĩ càng cho rằng Tiểu Như trộm dây chuyền.

Tạ Minh San vì che dấu tất cả, đem tội danh toàn bộ đẩy lên trên người Tiểu Như: "Ba, trừ Tiểu Như ra, cũng sẽ không có người khác vào phòng nha!".

"Không sai, nhất định là Tiểu Như trộm dây chuyền, nhất định vậy." Lâm Thục Phân dùng giọng khẳng định nói.

Mới vừa nói xong, thấy Ôn Thiếu Hoa mang theo Tiểu Như tiến vào, bà không nói hai lời, trực tiếp tát Tiểu Như một cái.

Bốp ------

Sau khi đánh xong, tức giận mắng to: "Xú nha đầu này, dám đến nhà tao làm kẻ trộm, mau đưa sợi dây chuyền đây, nếu không tao báo cảnh sát, để cho cảnh sát bắt mày ngồi tù".

Tiểu Như bị tát một cái, lá gan cô nhỏ yếu, đã sợ đến khóc lên, lại nghe Lâm Thục Phân lên án, làm cô cảm thấy oan ức, nức nở nói: "Phu nhân, con, con không có lấy dây chuyền của bà."

"Không phải mày làm, vậy ai có thể làm? Trừ tao và chồng tao ra, cũng chỉ có mày có chìa khóa phòng này, hơn nữa mỗi ngày mày vào đây làm vệ sinh, nhất định biết bàn trang điểm có sợi dây chuyền kim cương, lấy ra đây." Lâm Thục Phân giận đến nổi cơn tam bành, đã mất lý trí, tất cả dịu dàng hiền lành biến mất toàn bộ, lúc này giống như người đàn bà đanh đá, buộc Tiểu Như giao ra dây chuyền.

Tiểu Như bị dọa sợ đến quỳ trên mặt đất, khóc kêu oan: "Phu nhân, con thật có lấy dây chuyền, con không có, con cũng không biết trong ngăn kéo bàn trang điểm có dây chuyền".

"Tiểu Như, hôm nay trừ em ra vào phòng này, những người khác không có, còn không nhanh lấy sợi dây chuyền ra. Nếu đem trả dây chuyền, chúng ta sẽ không so đo, chuyện gì cũng sẽ chưa xảy ra". Tạ Minh San giả vờ bộ dạng khéo léo, dùng giọng nói điềm đạm khuyên Tiểu Như.

"Thiếu phu nhân, con thật không có trộm dây chuyền, thật không có" Tâm tư Tiểu Như rất đơn thuần, suy nghĩ không thể nào linh hoạt, căn bản là không nghĩ đến vấn đề gì, cộng thêm bị chịu oan trộm dây chuyền, đã bị hù dọa đến hoảng hốt, bây giờ trong lòng chỉ có sợ hãi, cái gì cũng không nghĩ đến.

"Mày đã không thừa nhận, tốt lắm, tao bây giờ báo cảnh sát, đem mày giao cho cảnh sát" Lâm Thục Phân lấy điện thoại di động ra, dự định gọi.

Ôn Minh ngăn cản cô, khuyên: "Thục Phân, nếu nói bắt kẻ trộm ăn cắp, bây giờ tang vật cũng không thấy, coi như em gọi điện báo cảnh sát cũng vô dụng, không có chứng cứ, cảnh sát cũng sẽ không tùy tiện bắt người".

"Không lẽ để con nhỏ đó không công lấy dây chuyền của em sao?" Lâm Thục Phân mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tiểu Như quỳ trên mặt đất, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, giống như một ngọn lửa lớn, hơn nữa còn là lửa địa ngục, bất cứ khi nào có thể thiêu cháy người.

Tiểu Như bị dọa đến sợ hơn, lúc này cả người đều run rẩy, rất sợ mình sẽ bị cảnh sát bắt vào tù.

Tạ Minh San thấy tội danh đã phủ lên trên người Tiểu Như, vì vậy giữ vững im lặng, không hề nhiều lời nữa. cũng không quan tâm.

Lúc này mà nói quá nhiều, chỉ lộ sơ hở ra mà thôi, cho nên nói ít lời thì tốt hơn.

Cũng may đầu óc của Tiểu Như này cũng chẳng ra sao, bằng không ngay cả cô cũng sẽ bị nghi ngờ.

Ôn Thiếu Hoa nhìn Tiểu Như khóc đến tủi thân, vì vậy vỗ vỗ vai, nói: "Tiểu Như, nếu như em thật sự cầm dây chuyền, vậy thì trả lại, được không? Em trộm dây chuyện nhất định là có chuyện gì, hoặc là gặp khó khăn, chỉ cần em trả lại dây chuyền, anh giúp em giải quyết khó khăn".

"Thiếu gia, em thật không có trộm dây chuyền, thật không có." Tiểu Như nói tới nói lui chỉ là những lời này, không biết đường tranh luận.

"Nhưng bây giờ tất cả đều chỉ đến em, chứng minh là em trộm dây chuyền".

"Em không có trộm, em không có trộm".

"........"

Tiểu Như như thế nào cũng không thừa nhận mình trộm dây chuyền, Lâm Thục Phân tức giận, vì vậy nghiêm nghị ra lệnh: "Đem nó nhốt vào nhà kho dướt đất, nó một ngày không giao dây chuyền, mẹ giam nó một ngày, nó một năm không giao dây chuyền, mẹ giam nó một năm".

"Phu nhân, con thật sự không có trộm dây chuyền, thật sự không có, van cầu người tin tưởng con." Tiểu Như bò tới, quỳ gối dưới chân Lâm Thục Phân, bắt lấy ống quần bà, hết sức cầu xin.

Lâm Thục Phân một cước đá văng cô ra, không muốn để cô đụng chạm.

Ôn Minh cảm thấy làm vậy không đúng: "Thục Phân, bây giờ là xã hội pháp trị, em không có quyền tùy tiện nhốt người khác, đây là phạm pháp".

"Nó là người làm của nhà chúng ta, em có quyền xử trí nó. Ai cũng không được nói thêm nữa, tôi nhất định sẽ từ trên người nó lấy sợi dây chuyền về".

"Em -----".

"Tất cả đều câm miệng. Sợi dây chuyền này đối với tôi rất quan trọng, tôi nhất định phải tìm được nó".

"Nếu như dây chuyền không phải Tiểu Như trộm?" Ôm Minh không câm miệng, vẫn phải nói, cảm thấy cách thức xử sự của Lâm Thục Phân là không đúng.

"Trừ nó, không còn ai có thể trộm dây chuyền của em".

"Ngộ nhỡ không phải là nó, vậy chẳng phải là để cho kẻ trộm dây chuyền ung dung ngoài vòng pháp luật?".

"Này ------".

Lâm Thục Phân có chút do dự, suy nghĩ nên làm như thế nào mới phải.

Tạ Minh San phát hiện tình huống không đúng, mở miệng nói: "Phòng này chỉ có Tiểu Như đi vào, không có những người khác. Nếu không có những người khác, dây chuyền làm sao không thấy?".

"Đúng vậy, nhất định là nó trộm" Lâm Thục Phân bị Tạ Minh San ảnh hưởng, trong lòng lại cho rằng Tiểu Như nhất định là người trộm dây chuyền.

Ôn Minh tức giận, nghiêm nghị khiển trách: "Không tìm được tang vật trước, ai cũng không được phép đối với Tiểu Như như vậy, nếu không thì cút ra khỏi nhà này cho tôi".

"Ôn Minh ------" Lâm Thục Phân tức giận rống to, muốn mắng người, nhưng mà còn chưa mắng, Ôn Minh đã cắt lời bà: "Em câm miệng cho anh, trò cười em gây ra gần đây còn chưa dủ sao? Vì một sợi dây chuyền, giống như người đàn bà đanh đá bán đồ ăn ngoài chợ, em thành cái dạng gì rồi?".

"Anh -----".

"Câm miệng" Ôn Minh nghiêm nghị ra lệnh, sau đó nói với Tiểu Như quỳ trên mặt đất: "Tiểu Như, hy vọng con phối hợp một chút, không tìm được sợi dây chuyền, không được rời Ôn gia, song trong nhà con có thể tự do đi vào".

"Cám ơn Ôn tiên sinh, cám ơn Ôn tiên sinh" Tiểu Như kích động cảm ơn, vẫn còn khóc.

Hai mắt Lâm Thục Phân nhìn chằm chằm Tiểu Như, trong lòng tràn đầy lửa giận, tiếp tục trừng Ôn Minh, càng tức, vì vậy ngồi một bên, tức giận nói: "Đi ra ngoài hết cho tôi".

Mọi người, lần lượt đi ra ngoài.

Tạ Minh San cũng không ngoại lệ, bất quá trong lòng là âm thầm may mắn.

Cũng may cô kịp thời bán dây chuyền đi, bằng không bị tìm thấy thì phiền toái rồi.

Không có Tạ Thiên Ngưng chịu tiếng oan thay cô, vậy thì để cho người khác chịu đi.