Từ khi Tạ Thiên Ngưng rời khỏi Tạ gia, trên mặt chưa từng lộ ra nụ cuời, có đôi khi còn đau lòng muốn khóc. Cho dù cô đã cực kì cố gắng nuốt nước mắt vào trong nhưng vành mắt lại không che dấu được tất cả.
Rõ ràng tất cả đều đã không còn liên quan gì đến cô nữa, nhưng vì sao cô vẫn còn đau lòng?
Phong Khải Trạch không yên tâm về cô, từng giờ từng phút đều theo bên người cô, đến nửa phút cũng không dám rời đi, trong lòng thực ra cũng không chịu nổi.
Cô đau lòng, là vì người thân chán ghét hay là bởi vì Ôn Thiếu Hoa?
Tuy rằng tin tưởng cô sẽ không còn một chút lòng dạ nào với Ôn Thiếu Hoa nhưng chính là không nhịn được nghĩ đến khả năng đó, bởi vì anh cũng rất sợ cô sẽ trở lại bên người Ôn Thiếu Hoa, dù sao họ cũng đã từng là hôn phu hôn thê mười năm.
Có thể là anh lo lắng quá nhiều.
Gió thổi về đêm, mang theo một chút lạnh lẽo.
Tạ Thiên Ngưng thất thần đi trên con đường rực rỡ về đêm, nhìn những chàng trai, cô gái muôn hình muôn vẻ, ở trong thành phố ồn ào náo nhiệt, lặp lại một ngày sinh hoạt.
Kì thật trong mười năm qua, cuộc sống của cô cũng là lặp lại từng ngày như vậy, chỉ là tính chất khác biệt mà thôi. Hôm nay trở lại nhà họ Tạ, qua trận ầm ĩ này, từ nay về sau, cô và nhà họ Tạ không còn bất cứ quan hệ gì nữa.
Dù sao cô cũng không còn có khả năng gì với Ôn Thiếu Hoa, không quan hệ thì không quan hệ, bây giờ cô phải tìm một chuyện mới để làm, quên đi trước kia, thay đổi tất cả những gì của ngày xưa.
"Khỉ nhỏ, anh cảm thấy em thích hợp làm cái gì?” Cô đột nhiên mỉm cười hỏi.
"Đương nhiên là làm bạn gái của anh." Phong Khải Trạch không chút do dự trả lời, trên mặt cười trộm.
Nghe được cô hỏi câu hỏi thế này, anh đã có thể kết luận, cô đã tự điều chỉnh bản thân mình lại rồi, không còn nghĩ đến những chuyện không vui kia nữa.
Có thể tự điều chỉnh tốt bản thân chứng tỏ Ôn Thiếu Hoa đã không còn nhiều phân lượng trong lòng cô như trước, thậm chí là không còn.
"Trừ làm bạn gái của anh ra mà?" Cô xem thường lườm anh, tức giận hỏi.
"Vậy thì làm vợ anh."
"Em nói thật, không phải nói giỡn."
"Anh cũng đang nói thật, không phải nói giỡn." Anh dừng bước, địu dàng kéo tay cô, thâm tình nhìn cô, ôn nhu cầu xin: "Thiên Ngưng, gả cho anh, để anh chăm sóc em một đời được không?"
"Chúng ta có phải là tiến quá nhanh không?" Cô thẹn thùng cúi đầu, tròng lòng có chút phấn khích nhưng cũng có chút sợ hãi.
Hôn nhân không phải trò đùa, cô không thể thoải mái như những phụ nữ khác, không hợp thì ly hôn, đối với cô, hôn nhân là chuyện cả đời, không thể qua loa được.
"Đâu có nhanh, anh biết em cũng đã sắp được hai mươi năm rồi, còn nhanh sao? Người khác tốn một hai năm, thậm chí là mấy tháng là có thể đuổi tình yêu tới tay, anh tốn gần hai mươi năm, so ra, chúng ta tiến quá chậm ấy."
"Này, này, này, cái gì mà hai mươi năm hả? Mặc dù là em biết anh từ nhỏ, nhưng mười sáu năm qua anh mốc meo ở nơi nào em đâu biết. Bây giờ em trừ biết anh là Phong Khải Trạch, cậu ấm Phong thị đế quốc ra, còn lại tất cả về anh căn bản là không biết. Còn nữa, anh hỏi người nhà anh chưa, ngộ nhỡ bọn họ phản đối chúng ta thì sao?"
Trực giác nói cho cô biết, chuyện không đơn giản như vậy.
"Đứa ngốc, việc này giao cho anh xử lý là được, em chỉ cần vui vẻ chờ làm cô dâu của anh đi." Anh hơn cúi xuống, mặt đối mặt nhìn cô, trên mặt là nụ cười tự tin, nói xong theo thói quen nhéo cái mũi của cô một chút.
"Ai muốn làm cô dâu của anh, đánh ghét." Cô xấu hổ nói một đằng nghĩ một nẻo, gỡ tay anh ra, sau đó nhanh chóng đi lên trước, trong lòng đang đập ầm ầm nhảy loạn.
Sống hai mươi tám năm, lần đầu tiên có người cầu hôn cô. Mặc dù trước kia anh cũng từng nói tương tự như vậy, nhưng lúc đó cô cho là anh đang nói đùa, nên không cho là thật.
Nhưng mà bây giờ cô cho là thật, nên tim mới có thể đập nhanh như vậy.
Phong Khải Trạch nghe ra cô nói một đằng nghĩ một nẻo, kích động đuổi theo, đưa tay ôm eo cô cùng đi, còn ghé miệng sát vào tai cô, chọc ghẹo nói: "Em đời này đã định là cô dâu của anh rồi, chờ xem."
"Ở đây nhiều người, anh đừng có không đứng đắn như vậy được không?" Cô hơi dùng sức vùng vẫy, vẻ mặt xấu hổ.
Nhưng mà chút sức lực vùng vẫy như vậy căn bản là vô dụng, vẫn bị ôm như cũ.
Anh gắt gao ôm cô, nhất định không buông tay, hai người thân mật đi trên đường, như một đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt.
Nhưng trong mắt người khác là thật bình thường, không có cái gì kì lạ cả.
Lúc này, vừa vặn đi qua một tiệm trang sức.
Qua tấm kính thủy tinh, một cái dây chuyền tinh xảo làm cho Tạ Thiên Ngưng chú ý, không khỏi dừng bước, đứng ở bên ngoài nhìn vào bên trong, trầm trồ nói: "Oa, dây chuyền thật đẹp!"
Đã từng, cô đã từng đứng ở bên ngoài tiệm trang sức như vậy, chờ mong Ôn Thiếu Hoa có thể mua một cái cho cô, cho dù là thủy tinh cũng được, bởi vì nó có ý nghĩa tượng trưng, tượng trưng cho hoa đã có chủ.
Nhưng mà bây giờ cô lại thật vui mừng Ôn Thiếu Hoa không có mua cho cô, như thế thì cô mới thể giữ lại ý nghĩa tượng trưng này cho người đáng giá hơn.
Phong Khải Trạch theo tầm mắt của cô nhìn lại, phát hiện cô đang nhìn chăm chú cái dây chuyền kia, bèn cưng chiều hỏi: "Em thích cái dây chuyền kia sao?"
"Thích." Cô nhìn cái dây chuyền kia không chớp mắt, trả lời.
"Đi thôi." Nhận được câu trả lời của cô, anh lập tức nắm lấy tay cô, đi vào tiệm trang sức.
Cô kinh ngạc nhìn anh, hỏi: "Khỉ nhỏ, anh muốn làm gì vậy?"
"Vào tiệm trang sức đương nhiên là mua trang sức rồi, còn có thể làm gì chứ?" Anh lôi kéo cô đi tới, tùy tiện tìm một người bán hàng, dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Lấy cái dây chuyền kia, tôi muốn lấy."
"Tiên sinh, thật xin lỗi, dây chuyền này hôm qua đã được người khác đặt rồi, nói hôm nay tới lấy." Nhân viên bán hàng cúi người xin lỗi và giải thích.
Tạ Thiên Ngưng vừa nghe, trong lòng có chút mất mát, nhưng cũng không để ý lắm, lôi kéo Phong Khải Trạch rời đi, nhưng anh gắt gao đứng tại chỗ không đi, nghiêm mặt, cường thế nói: "Tôi trả gấp đôi, mua cái dây chuyền kia."
"Chuyện này___" Nhân viên bán hàng có chút khó xử, không biết nên nói thế nào mới tốt.
"Khỉ nhỏ, anh lại điên cuồng đốt tiền rồi, đi mau, đi mau, em không cần." Tạ Thiên Ngưng mặc kệ, dùng sức lôi anh ra ngoài.
"Thiên Ngưng, anh nói rồi, anh kiếm tiền là để cho em tiêu. Nếu như không tiêu, thì giữ lại làm gì?" Phong Khải Trạch bất đắc dĩ bị cô lôi ra cửa, nhưng vẫn không muốn buông tha cái dây chuyền kia.
Khi sống thì tiền không dùng, chết rồi không thể mang theo. Hiện giờ anh buôn bán lời nhiều như thế, không tiêu hết chẳng lẽ còn muốn ôm vào quan tài sao?"
"Tiêu tiền cũng không giống như cách anh tiêu, tiêu như anh, ít nhiều gì đều bị anh tiêu hết trơn."
"Nhưng mà mỗi ngày tiền vào còn nhiều hơn mấy chục lần đi ra, thậm chí hơn cả trăm lần, vậy làm sao bây giờ?"
"........" Cô không nói nổi nữa, dừng bước, xem thường nhìn anh, càng tức giận hơn, mắng thẳng: "Khỉ nhỏ, bây giờ mỗi một phân tiền anh tiêu cũng không phải là anh kiếm, mà là ba anh. Mặc dù ông ấy là ba anh, nhưng cũng không phải tiền là anh, cho nên khi tiêu tiền, anh đừng có mà tiêu nhiều."
"Ai nói anh tiêu tiền của người khác?" Anh nhíu mày tức giận, không vui hỏi.
"Anh không có việc làm, vậy thì không có thu nhập, không có thu nhập cũng chỉ có thể gặm tiền ở nhà, chẳng lẽ đây không phải là tiêu tiền của người khác sao?"
Theo ý cô, phung phí tiêu loạn tiền của cha mẹ là rất không nên, còn tệ hơn so với Tạ Minh San.
Ặc, sao lại đột nhiên nghĩ đến Tạ Minh San rồi, không nhớ đến cô ta nữa.
Tạ Thiên Ngưng ném hết những người và chuyện không vui này ra sau đầu, đặt tâm tư trên chuyện và người trước mắt.
Phong Khải Trạch nghe cô suy luận như vậy, không nhịn được bật cười: "Ha ha ha___"
"Anh cười cái gì, chẳng lã em nói không đúng sao?" Cô trừng mắt anh, vẻ mặt không vui, không thích hành vi gặm tiền nhà của anh.
"Mỗi một đồng tiền anh tiêu trên người em, đều là tiền tự anh làm ra, điểm này, em có thể yêm tâm."
"Anh không có việc làm, làm thế nào mà kiếm ra tiền?" Cô không tin, đối với lời này của anh, tất cả đều là hoài nghi.
Cho tới nay, cô cho rằng anh không có việc làm. Trước kia còn không biết anh là khỉ nhỏ, thì cô còn cho rằng anh là xã hội đen hoặc là tên bại hoại lừa gạt phụ nữ và trẻ nhỏ.
Về sau lại biết anh là khỉ nhỏ, ngay sau đó lại biết anh là cậu ấm của Phong thị đế quốc, cô liền cho rằng anh là một cậu ấm tiêu tiền phung phí, gặm tiền nhà.
"Ai nói anh không có công việc?" Anh tức giận hỏi.
"Nếu như anh có việc làm, sao lại có nhiều thời gian mỗi ngày ở với em như thế, gạt người cũng không gạt thông minh lên một chút, ngu ngốc."
"Người dựa vào sức mình kiếm tiền, đương nhiên không có thời gian bồi vợ mình, nhưng người dùng trí tuệ và thiên phú thì khác."
"Ý anh là, anh dựa vào trí tuệ và thiên phú để kiếm tiền sao? Như vậy thì xin hỏi, nghề nghiệp của anh là gì?"
Thật sự là nói thì hay hơn làm nhiều, cô không tin trên thế giới này thật sự có công việc tốt như vậy, mỗi ngày chơi đùa đều có thể kiếm tiền, chỉ sợ ông chủ cũng không rảnh rỗi được như vậy.
"Cái này sau này sẽ nói cho em. Đi thôi, tiếp tục đi mua dây chuyền thôi, anh còn chưa tặng cho em một cái dây chuyền nè, làm sao có thể xem như bạn trai em được đây." Phong Khải Trạch không muốn nhiều lời, nói sang chuyện khác, lôi kéo cô đi.
Trong lòng Tạ Thiên Ngưng đã có tính toán, nên cũng không hỏi nhiều, theo anh đi vào tiệm trang sức.
Cô đã từng nói, cho dù thế nào, cô cũng phải tin tưởng anh. Tuy rằng anh thật thần bí, nhưng trên người anh lại có một loại khí tức đáng giá để cô tin tưởng.
Mặc kệ anh là ai, làm cái gì, tóm lại cô tin tưởng anh là một người yêu cô là được.
Nhân viên bán hàng nhìn thấy hai người đi ra lại trở lại, có chút sửng sốt, không đợi bọn họ mở miệng, cô đã cúi đầu giải thích với họ rồi: "Hai vị, thật xin lỗi, cho dù hai người có trả gấp đôi, cái dây chuyền kia cũng không thể bán cho hai người."
"Vì sao?" Tạ Thiên Ngưng không định sẽ mua cái dây chuyền kia, nhưng mà cảm thấy kì quái, có người chịu ra giá cao để mua, tại sao bọn họ lại không bán?
"Bởi vì___" Nhân viên bán hàng đang muốn giải thích, nhưng đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói êm ái, hơn nữa lại mơ hồ mang theo ngạo khí.