Hồng Thừa Chí bị đánh ngã lăn quay xuống sàn, mặt mũi sưng vù lên, nhục nhã không thể tả. Hắn tức tối khó chịu, lửa giận bùng phát mãnh liệt.
Từ bé đến giờ, hắn chưa hề chịu sỉ nhục như vậy, đều là công tử nhà đại gia, thế nhưng tại sao khi đối diện với Phong Khải Trạch, hắn cư xử như một thằng hề, không, hắn không chịu.
"Phong Khải Trạch, tao sẽ không tha ày."
Hồng Thiên Phương thấy con trai định đánh tiếp, vội ngăn hắn lại không cho hắn tiếp tục ồn ào: “Đủ rồi, đừng làm rộn.”
"Cha, rõ ràng là tên kia đánh con trước, sao cha cứ trơ mắt nhìn con bầm dập như vậy?"
"Bạo lực có thể giải quyết mọi chuyện à? Giờ con đánh nó, sau đó nó đánh lại con, đánh tới đánh lui, không chịu dừng lại. Cứ tiếp tục như thế, đến khi xảy ra án mạng con mới vui à?"
"Cha, con là con của cha, giờ con bị người khác đánh, sao cha lại bênh người ngoài?" Hồng Thừa Chí vốn đang khó chịu, lại thấy ngay cả cha cũng không chịu giúp mình thì càng tức tối hơn, trừng mắt hằm hè Phong Khải Trạch, hận không thể lập tức giết chết anh.
Hắn không chấp nhận sỉ nhục này.
"Cha không bênh người ngoài, mà đang tìm cách giải quyết tốt hơn. Chẳng lẽ con cảm thấy, con đánh nhau với Phong Khải Trạch là hay ho sao? Nơi này là Phong gia, không phải nơi con muốn làm gì thì làm. Con có biết, có một số trường hợp phải dùng não mà nghĩ những gì nên làm và không nên làm không?" Hồng Thiên Phương cũng nổi giận, ông cảm thấy thật mất mặt. Con trai ông đúng là một thằng ngốc.
Làm việc không hề suy nghĩ, tự tung tự tác. Ông thật xấu hổ thay cho nó.
"Con ——" Hồng Thừa Chí không cãi được, hậm hực ngậm miệng lại, nhưng vẫn hằm hè trừng trừng đe dọa Phong Khải Trạch, hắn chửi thầm trong lòng, sau này sẽ tính sổ tên kia.
Hồng Thi Na vẫn đứng im bên cạnh, không ai có thể biết, người khó chịu nhất thật sự là cô. Hai nhà tranh cãi ồn ào như thế, khỏi cần đoán cũng biết cuộc hôn nhân này không đi đến đâu rồi. Cô có thể không tức sao?
Nhưng trong lúc này, cô nói gì đều không đúng, không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục im lặng.
Phong Gia Vinh rất bất mãn với hành động của Hồng gia, khuôn mặt lúc nãy còn nghiêm nghị, càng lúc càng khó coi, cuối cùng ông không nhịn được nổi, hét to trách mắng: "Các ngươi nghĩ đây là cái chợ bán cá sao mà cãi lộn ầm ầm lên thế?"
"Gia Vinh, thật sự xin lỗi, chuyện xảy ra như thế là lỗi của chúng tôi, nhưng Khải Trạch nó đánh con trai tôi là nó không đúng. Nếu hai bên đều sai, thôi thì chúng ta bắt tay giải hòa, không truy cứu chuyện này nữa, được chứ?" Hồng Thiên Phương nhã nhặn đề nghị, mặc dù không cam tâm, nhưng cũng hết cách, dù sao đây là Phong gia, địa bàn của Phong thị đế quốc, ông không thể hành xử tùy ý mình.
"Khải Trạch chúng tôi sai chỗ nào?, Rõ ràng con trai ông đáng bị đánh, sao lại sai được." Đới Phương Dung tức giận phản bác lại.
Nếu bà là nó, bà cũng muốn đấm mấy phát vào mặt thằng nhóc kia.
"Thừa Chí phạm lỗi, khi về nhất định tôi sẽ dạy bảo lại nó.." Vì giữ gìn hòa khí, bất đắc dĩ Hồng Thiên Phương đành tiếp tục nhân nhượng.
Thấy ông nhượng bộ, trong lòng Hồng Thừa Chí cảm thấy khó chịu, nhưng lại không thể làm gì, bởi nơi này là Phong gia. Khốn thật!
"Được rồi, chuyện này chấm dứt tại đây, không tính toán nữa." Phong Gia Vinh im lặng nãy giờ, rốt cuộc cũng lên tiếng.
Phong Khải Trạch cười khẩy, nói lạnh lẽo: "Chuyện này vẫn chưa chấm dứt, món nợ này tôi sẽ tính sổ. À không, giờ thành hai món nợ rồi."
"Phong Khải Trạch, con muốn chống đối ta sao?" Phong Gia Vinh vừa mới nguôi giận một chút, lại bị kích thích ra, hận không thể tát thằng con này mấy bạt tai.
Nhưng nếu ông thật tát anh mấy bạt tai, vậy tình cha con của họ cũng chấm dứt từ đó.
"Tôi cũng chả thích chống đối ông, nhưng nếu như ông cứ làm mấy chuyện trái với ý tôi, tôi cũng không ngại trở mặt. Tôi sẽ không cưới Hồng Thi Na, ông dẹp cái suy nghĩ đó đi, nếu ông vẫn muốn tôi cưới cô ta, vậy chúng ta sẽ trở mặt nhau. Tôi và ông đang bất đồng lập trường, nên ông không có quyền ép buộc tôi phải làm những gì ông hiểu chứ."
"Bất đồng lập trường là cái thá gì, mặc kệ lập trường của con là gì, con vẫn mãi là con trai của Phong Gia Vinh ta."
"Ông là cha của tôi thì sao, cha cũng không có quyền biến con mình thành con rối. Muốn tôi thành con rối để ông muốn làm gì thì làm à, hoang đường."
"Mặc kệ con nghĩ gì, tóm lại con không có lựa chọn nào khác, con bắt buộc phải cưới Hồng Thi Na.."
Nghe được lời của Phong Gia Vinh, Hồng Thi Na vốn đang lo lắng sốt ruột cũng bình tâm lại. Cho dù hôm nay hai nhà Phong Hồng tranh cãi to như thế, nhưng chuyện kết thân vẫn không thay đổi.
Chỉ cần chuyện này không thay đổi, mặc kệ chuyện gì xảy ra, cô đều muốn gả cho Phong Khải Trạch, cô tin chỉ cần hai người kết hôn xong, anh sẽ thay đổi thái độ với cô.
Nhưng Phong Khải Trạch không thèm quan tâm, khinh thường nói: "Muốn nói gì tùy ông, xem như mấy người tổ chức hôn lễ cũng chả liên quan gì, dù sao tôi sẽ không đến. Đến lúc đó mọi người muốn kéo ai làm chú rể thì đi mà kéo."
"Nếu như hôm nay con không đồng ý cưới Thi Na, thì ngay bây giờ ta sẽ khóa sổ tiền trong ngân hàng của con, không cho con một đồng xu cắc bạc nào của Phong gia. Không có nguồn trợ cấp, ta xem làm sao con nuôi sống người đàn bà khác?" Phong Gia Vinh uy hiếp, muốn dùng thủ đoạn như vậy ép Phong Khải Trạch thỏa hiệp.
Nhưng ông nhầm rồi.
"Được đó, làm vậy đi, giữa tôi và ông cũng không chả thân thiết gì, ông thích làm thế nào thì làm, tốt nhất nên mở cuộc họp kí giả, tổ chức rầm rộ lên." Phong Khải Trạch vẫn vô tư, không hề để tâm đến đe dọa của ông.
"Con cho là ta không dám sao?"
"Cho tới giờ tôi cũng chưa nghĩ là ông không dám, tôi còn ước sao ông không làm sớm hơn nữa kìa."
"Mày——" Phong Gia Vinh tính chỉ dọa Phong Khải Trạch, ai ngờ anh chả sợ gì cả, tên cũng đã lắp vào cung, không thể không phát, vì thế tức giận ra lệnh Đường Phi: "Đường Phi, lập tức đóng tất cả các tài khoản của cậu chủ, sau này không đưa một đồng tiền nào của Phong gia cho nó, không cho phép nó điều động người của Phong thị đế quốc."
"Ngài Phong, chuyện này ——" Đường Phi khó xử, dùng ánh mắt cầu khẩn Phong Khải Trạch, hi vọng anh ta không giận quá hóa cuồng mà cư xử theo cảm tính.
Nhưng anh biết, đó là chuyện không thể, dù sao Đại thiếu gia Phong gia cũng không phải hạng vừa, chuyện anh ta quyết không ai có thể thay đổi được.
"Đường Phi, nghe lời ông ta đi, đóng tất cả tài khoản của tôi, tốt nhất là nên để cho giới báo chí biết viết mấy bài báo về chuyện này." Phong Khải Trạch cười lạnh nói, đến giờ vẫn không hề sợ hãi.
"Cậu chủ ——"
Đường Phi vẫn còn do dự, nhưng Phong Gia Vinh không cho anh do dự, lập tức ra lệnh: "Đường Phi, làm ngay,."
". . . . . ."
Đới Phương Dung lo lắng, đứng dậy bước ra giải hòa: "Gia Vinh, ông cần gì phải làm như thế, chuyện gì cũng có thể từ từ nói."
"Bà im ngay cho tôi, nếu bà còn nói cho nó thêm một câu nữa, ngay cả tài khoản của bà tôi cũng đóng lại?" Phong Gia Vinh đang mất bình tĩnh, cả người sục sôi lửa giận như núi lửa sắp phun trào, ai đụng vô đều phun ra ngùn ngụt.
"Haizz——" Đới Phương Dung thở dài, không có cách nào khác, đành bước qua khuyên nhủ Phong Khải Trạch: "Khải Trạch, hai cha con có chuyện gì cũng đều có thể nhẹ nhàng nói với nhau, cùng tìm ra biện pháp tốt nhất, chứ cần gì phải trở mặt như thế."
"Không sao cả, chuyện đến thế này là tốt nhất, khỏi cho ngày nào ông ta cũng muốn tôi cưới Hồng Thi Na. Nhìn mặt ả đàn bà này, cơm tôi nuốt cũng không trôi." Phong Khải Trạch nhìn Hồng Thi Na bằng con mắt chán ghét, sau đó xoay người rời đi, không hề bận tâm việc tài khoản mình bị khóa.
Hồng Thi Na tiếp xúc được ánh mắt của anh, lập tức cúi đầu, hai tay nhàu chặt góc áo mình, cố gắng nín giận.
Nếu như không phải là ở Phong gia, cô nhất định sẽ gân cổ nói lại.
"Nếu con dám bước ra khỏi đây một bước, sẽ không còn là người thừa kế của Phong thị đế quốc, quan hệ giữ con và Phong gia cũng không còn ." Phong Gia Vinh thấy Phong Khải Trạch thoải mái như vậy, càng tức hơn, vì vậy hét to uy hiếp anh, hi vọng có thể xoay chuyển lại thế cục.
Phong Khải Trạch vẫn đi tiếp không ngừng, cũng không quay đầu, vừa đi vừa cười nói: "Càng hay, tới giờ tôi cũng chả thèm quan tâm đến việc thừa kế tập đoàn Phong thị đế quốc, ông muốn ai làm thì đến người đó làm. Tôi cũng chả cần bất cứ quan hệ nào với Phong gia, đề hôm nào tôi đi đổi lại họ."
Nói xong, bước nhanh đi ra khỏi cửa chính, không bao lâu liền biến mất ở trước mắt mọi người.
Phong Gia Vinh nổi trận lôi đình, ra lệnh Đường Phi: "Đường Phi, lập tức khóa sạch toàn bộ tài khoản của nó, truyền lệnh cho tất cả người của Phong thị đế quốc biết bất cứ ai giúp đỡ nó làm chuyện gì, chính là chống đối ta. Lảm ngay."
Đường Phi nặng nề thở dài một cái, rất bất đắc dĩ, nhưng không thể làm gì ngoài việc đồng ý: "Vâng"
Chuyện đến mức này, mặc kệ là Phong gia hay Hồng gia, trong lòng mỗi người đều không mấy dễ chịu, cục diện cứng ngắc vì thế mà tạo thành.
Hồng Thi Na thấy Phong Khải Trạch đi không thèm quay đầu lại, trái tim đau co rút nhức nhối, cô không cam lòng. Rốt cuộc cô thua Tạ Thiên Ngưng điểm nào, anh lại vì cô ta vứt bỏ quyền thừa kế Phong thị đế quốc.
Người phụ nữ kia thật quan trọng với anh sao?
Tạ Thiên Ngưng, Phong Khải Trạch là của tôi, cô đừng tưởng cướp được anh. (Lục: ở trên mình cứ tưởng bé Na đã hối hận, ko ngờ mặt dày mấy chục lớp, tiếp tục si vọng. Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, anh Trạch nhanh cướp công ty hồng gia đi, cho bọn họ đi ăn xin @[email protected]/)
Trong lúc vô tình Đới Phương Dung nhìn thấy ánh mắt hận thù gian ác của Hồng Thi Na, trong lòng hít một hơi, cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra.
Một người con gái dịu dàng như nước lại có thể lộ ra ánh mắt như thế, thật quá đáng sợ.
"Gia Vinh, nếu Khải Trạch không chịu, thôi thì chúng ta đừng ép nó nữa." Hồng Thiên Phương thuận thế đề nghị.
Lời này vừa nói ra, Phong Gia Vinh còn chưa có đáp lại, Hồng Thi Na đã lên tiếng phản đối: "Cha, con thích Khải Trạch, mặc kệ thế nào, con đều muốn gả cho anh ấy."
"Nhưng nó không hề yêu con, ngay cả quyền thừa kế của Phong thị đế quốc nó cũng không thèm để ý, con muốn làm thế nào?"
"Có lẽ anh ấy chỉ nhất thời hồ đồ, con tin qua một thời gian anh ấy sẽ thay đổi. Cha, chúng tôi cho anh ấy thêm một chút thời gian, được không?"
"Con——"
Hồng Thiên Phương đang muốn tiếp tục khuyên Hồng Thi Na, nhưng Phong Gia Vinh lại cắt đứt lời của ông, hắng giọng: "Chuyện kết thân vẫn không đổi, hôn lễ sẽ tổ chức đúng giờ."
"Nhưng Khải Trạch không đồng ý!"
"Tôi sẽ bắt nó đồng ý, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện. Được rồi, hôm nay ồn ào như vậy, mấy người đi đi. Còn nữa, tôi cảnh cáo các người, về sau tốt nhất đừng chọc giận Khải Trạch, bằng không cũng đừng trách tôi không khách khí."
". . . . . ."
Hồng Thiên Phương không nói nữa, trong lòng thở dài, mặc dù rất bất mãn, nhưng không thể không chịu đựng.
Hiện tại Hồng thị vẫn không thể chống lại Phong thị đế quốc, nếu cãi nhau, đối với ông trăm hại không lợi, cho nên ông chỉ có thể nuốt trôi cơn tức trong người.
"Thừa Chí, Thi Na, đi thôi, chúng ta về."
"Hừ." Hồng Thừa Chí tức giận hừ một tiếng, sau đó đi ra cửa.
Hồng Thi Na liếc mắt nhìn Đới Phương Dung, nhìn Phong Gia Vinh một cái, rồi đi theo.
Mặc kệ thế nào, chỉ cần Phong Gia Vinh vẫn chưa hủy bỏ chuyện kết thân thì không sao cả.
Người Hồng gia rời đi, Đới Phương Dung không nhịn được, quở trách Phong Gia Vinh mấy câu: "Ông biết rõ Khải Trạch rất khó chịu cuộc hôn nhân này, tại sao vẫn cố ép nó? Chẳng lẽ thế lực Phong thị đế quốc vẫn không thể thỏa mãn dục vọng của ông sao, nhất định phải hy sinh hạnh phúc Khải Trạch sao?"
"Bà thì biết cái gì?" Phong Gia Vinh trách cứ.
"Chúng ta cũng già rồi, chẳng lẽ ông vẫn không dứt được tiền tài danh vọng phù du này sao? Cũng chỉ vì ông quá xem trọng chúng, cho nên không hề quan tâm đến bất cứ ai, ông nhìn lại đi, bây giờ ngay cả con trai duy nhất cũng không chịu ở bên ông, ông kiếm nhiều tiền hơn nữa thì có ích gì?"
"Bà không nhìn thấy dã tâm của Hồng Thiên Phương sao? Hắn cố ý muốn thâu tóm Phong thị đế quốc, nếu như không có kiềng giữ chặt hắn, sau này xảy ra chuyện gì cũng không ai đoán được. Huống chi, hiện giờ xuất hiện liên minh Hắc Phong, 40% cổ phần của Phong thị đế quốc đang nằm trên tay bọn họ, sao tôi không thể lo lắng được.”
"Ông có thể nói chuyện này cho Khải Trạch biết, cha con hai người cùng nhau bàn bạc đối sách, cần gì phải dùng cách này để giải quyết vấn đề?”
"Thằng nhóc kia ngoại trừ việc chống đối tôi ra thì còn biết thứ gì?" Phong Gia Vinh vừa nói đến Phong Khải Trạch, lửa giận liền bộc phát, rất nhiều lần ông giận đến mức muốn cắt đứa quan hệ cha con với nó.
Nhưng là không có cách nào khác, ông chỉ có một đứa con trai, cắt đứt quan hệ này thì Phong thị đế quốc sẽ không có ai thừa kế rồi.
"Dù thế nhưng ông không nhất thiết phải khóa tài khoản của Khải Trạch chứ, ông có nghĩ nó sẽ sống như thế nào sau này không?" Đới Phương Dung lo lắng, chỉ cần nghĩ đến sau này Phong Khải Trạch sẽ sống khổ sở liền đau lòng.
Bà chăm đứa nhỏ này lớn lên, coi nó như con ruột, hơn nữa bà cũng nhận thấy, Khải Trạch đối xử bà rất tốt, dù anh có giận thế nào cũng không hề trách mắng bà một câu.
"Đừng lo lắng, qua mấy ngày nó sẽ trở lại cầu xin tôi thôi. Quen sống trong khá giả, chắc chắn không thể chịu nổi khổ cực đâu. Cứ chờ xem."
"Khải Trạch bướng bỉnh cương ngạnh, không dễ dàng chịu thua đâu. Gia Vinh, hôm nay ông làm như thế, nhất định sẽ hối hận, mâu thuẫn giữa hai người sẽ càng ngày càng lớn."
"Đủ rồi, tôi không muốn nghe nữa." Phong Gia Vinh chau mày khó chịu, không muốn nghe Đới Phương Dung nói nữa, cầm tờ báo lên đọc tiếp. Nhưng tâm trí không hề để trong mặt báo, trong đầu vẫn vang vọng lời nói của bà.
Khải Trạch bướng bỉnh cương ngạnh, chuyện này ông vô cùng rõ.
Nhưng người có bướng bỉnh thế nào, đến khi cùng đường, cũng phải cúi đầu trước đồng tiến. Ông không tin là không áp chế được nó.
Đới Phương Dung không nói nữa, than thở trong lòng. Bà muốn ngăn cản bi kịch, nhưng cũng chỉ bất lực mà thôi.