Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 151: Sau lưng có tình thương của mẹ



Ôn Minh không để ý tới Ôn Thiếu Hoa, muốn nói xin lỗi với trợ lý Hà, để được anh ta tha thứ, " trợ lý Hà, thật sự là xin lỗi, đứa trẻ này không hiểu chuyện, anh ông đừng cùng nó so đo."

Trợ lý Hà không trả lời ngay, sửa sang lại quần áo của mình xong, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Ôn Thiếu Hoa một cái, giễu cợt nói: " Người đã kết hôn, không thể coi như đứa trẻ được."

". . . . . ."

Ôn Thiếu Hoa nghe ra Hà quản lý cố tình chế giễu hắn, nhưng nghĩ vì đại cục, bất kể tức giận thế nào, cũng phải nhịn, dù sao chuyện này cũng liên quan đến sống chết của Ôn thị.

Ôn Minh thấy Ôn Thiếu Hoa không giận đến mức phải ra tay, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục sắc mặt tươi cười nói: " Trợ lý Hà, anh xem chúng tôi cũng đã chờ hai ngày rồi, có thể hay không làm phiền anh nói với chủ tịch ngân hàng một tiếng, để ông ấy bớt chút thời gian gặp chúng tôi?"

"Ôn Đổng Sự Trưởng (Chủ tịch, tổng giám đốc), nếu việc đã đến nước này, vậy tôi liền nói thẳng cho ông biết, chủ tịch sẽ không chấp nhận gặp hai người, hai người nên từ bỏ ý định này đi."

"Đây rốt cuộc là tại sao, anh phải cho tôi một cái nguyên nhân chứ? Ngân hàng Thiên Tường vô duyên vô cớ dừng rót vốn cho Ôn thị, trong đó phải có nguyên nhân, chẳng lẽ đến lý do cũng không thể nói cho chúng tôi biết sao?"

"Ôn Đổng Sự Trưởng, tình hình tập đoàn Ôn thị ông là người hiểu nhất, thất thu năm năm liên tục, nói khó nghe một chút, thì năm năm này đều là ngân hàng Thiên Tường nuôi tập đoàn Ôn thị cùng cả nhà Ôn gia các ông, nếu như không có ngân hàng Thiên Tường chúng tôi giúp đỡ, năm năm trước tập đoàn Ôn thị đã sớm phải tuyên bố phá sản rồi, đúng không?"

Nghe những lời này, Ôn Thiếu Hoa trong lòng tràn đầy lửa giận, không chịu nổi bị người ta kinh bỉ như vậy. Nhưng đây là sự thật, hắn lại không thể nói gì, nói nhiều, chỉ càng rước thêm nhục.

Ôn Minh xấu hổ cúi đầu, gương mặt thẹn thùng, không biết nên nói thế nào cho phải. Suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: "Nếu tập đoàn Ôn thị năm năm trước đã bị lỗ nặng, các anh biết rõ đây là một công ty sắp phá sản, tại sao còn vô điều kiện giúp đỡ chứ? Nếu giúp đỡ rồi, vì sao hiện tại lại đột nhiên dừng lại? Tôi thật sự không hiểu, nếu như không biết rõ những chuyện này, tôi không cam lòng."

Xác thực, tập đoàn Ôn thị vào năm năm trước đã bắt đầu xuống dốc, lúc ấy nếu như không phải là có ngân hàng Thiên Tường vô điều giúp đỡ, tập đoàn Ôn thị đã sớm phá sản.

Hôm nay ngân hàng Thiên Tường vô duyên vô cố giúp đỡ bọn họ, lại vô duyên vô cớ bỏ mặc, rốt cuộc là tại sao?

Trợ lý Hà không có lập tức trả lời, lạnh lùng cười, lại một lần nữa dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Ôn Thiếu Hoa, lúc này mới giễu cợt nói: "Muốn trách thì trách con trai của ông, còn phu nhân của ông nữa, mà cả ông cũng có trách nhiệm, tóm lại tất cả mọi chuyện biến thành như vậy, đều là bởi vì người Ôn gia ông."

Ôn Thiếu Hoa đã không cách nào khống chế mình nữa, tức giận hỏi: "Tại sao lại trách tôi? Tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng chọc đến ngân hàng Thiên Tường các ông, tại sao lại nói đều tại chúng tôi?"

Ôn Minh cũng gấp gáp, không để ý Ôn Thiếu Hoa kích động, lên tiếng hỏi: "Trợ lý Hà, làm phiền anh đem sự tình nói rõ ràng một chút được không, chúng tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì, lại chọc chủ tịch anh tức giận như thế?"

"Ngân hàng Thiên Tường giúp đỡ tập đoàn Ôn thị điều kiện tiên quyết chính là hôn ước giữa Ôn Thiếu Hoa cùng Tạ Thiên Ngưng, nếu như bọn họ giải trừ hôn ước, như vậy ngân hàng Thiên Tường sẽ không giúp đỡ tập đoàn Ôn thị nữa, đây chính là nguyên nhân." Trợ lý Hà không vòng vò nữa, đem nguyên nhân cụ thể nói ra.

"Cái gì?"

"Cái gì, làm sao có thể như vậy?"

Ôn Minh cùng Ôn Thiếu Hoa phản ứng giống hệt nhau, hai người đều vô kinh ngạc, trong mắt tất cả đều là ánh mắt không thể tin.

Lúc đầu bọn họ đã hoài nghi chuyện này có liên quan đến Tạ Thiên Ngưng, sau lại loại bỏ khả năng này, không nghĩ đây lại là sự thật.

"Có phải Tạ Thiên Ngưng muốn các ông làm như thế, phải không?" Ôn Thiếu Hoa từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, tức giận vọt tới trước mặt Hà quản lý, hai tay níu lấy cổ áo, tức giận hét lớn.

Hà quản lý không thèm để ý đến hành động của Ôn Thiếu Hoa, tiếp tục giễu cợt hắn: "Chuyện này Tạ Thiên Ngưng căn bản cũng không biết, cô ấy thậm chí không biết sau lưng có ngân hàng Thiên Tường đang giúp mình."

"Nếu không phải cô ta, vậy các ông tại sao lại làm vậy, tại sao?"

Ôn Thiếu Hoa càng thêm kích động, giống như sắp ra tay đánh người.

Ôn Minh lo lắng sẽ khiến chuyện lớn lên, liền kéo hắn lại, khuyên nhủ, "Thiếu Hoa, bạo lực không giải quyết được vấn đề, có chuyện gì cứ từ từ nói."

"Ba, lúc này còn thế nào từ từ nói sao?"

"Con làm không được, vậy để cho ta làm." Ôn Minh đem Ôn Thiếu Hoa đẩy ra sau lưng, đứng ở trước mặt của Hà quản lý, nỗ lực nhịn được trong lòng kinh hoảng, trấn tĩnh hỏi: " Trợ lý Hà, có phải năm đó Tạ Chánh Kỳ đã ra điều kiện, nếu như hôn ước giữa Thiếu Hoa cùng Thiên Ngưng bị hủy bỏ, ngân hàng Thiên Tường cũng không giúp đỡ tập đoàn Ôn thị nữa, phải không?"

Trợ lý Hà lần nữa sửa sang lại tây trang của mình, nhẹ mũi cười lạnh, không nóng không lạnh giải thích, "Chuyện này không hề liên quan đến Tạ Chánh Kỳ, ngân hàng Thiên Tường giúp đỡ tập đoàn Ôn thị cùng ước định giữa Tạ Chánh Kỳ và Ôn gia không hề có quan hệ."

"Nếu không có quan hệ, vậy tại sao Thiên Tường lại lấy hôn ước kia là điều kiện tiên quyết giúp đỡ chúng tôi?"

"Ôn Minh, ông ngẫm lại xem, có ai nguyện ý lấy tiền đi nuôi một người không có chút quan hệ nào năm năm? Ngân hàng Thiên Tường nuôi tập đoàn Ôn thị cùng gia đình Ôn gia năm năm, chẳng lẽ ông không hề cảm thấy kỳ quái sao? Tại sao ông không hỏi ngân hàng Thiên Tường vì sao phải làm như vậy, mà lại nhất định truy cứu chuyện này có liên quan đến Tạ Chánh Kỳ hay không?"

"Tôi. . . . . ."

Ôn Minh lòng như lửa đốt, trong đại não tất cả đều là dấu chấm hỏi, vấn đề này còn chưa được giải quyết, những vấn đề mới lại tới, trong đầu ông lúc này rất rối loạn.

Chuyện càng kéo càng phức tạp, ông không thể nghĩ ra được gì.

Ôn Thiếu Hoa nhìn thấy Ba mình không nói ra được lời nào, liền đích thân tới hỏi, "Các ông luôn miệng nói ngân hàng Thiên Tường giúp đỡ tập đoàn Ôn thị cùng Tạ Chánh kỳ không hề có quan hệ, vậy tại sao còn nói điều kiện tiên quyết là hôn ước giữa tôi cùng Tạ Thiên Ngưng? Lời của ông nói trước sau không thống nhất, có phải ông đang đùa chúng tôi không?"

"Ôn Thiếu Hoa, cậu khi dễ Tạ Thiên Ngưng mười năm, món nợ này sẽ có người tính với cậu, cậu hiện tại đừng vội đắc ý. Bất kể nguyên nhân trong đó là cái gì, tóm lại cuối cùng cậu chính là người giải trừ hôn ước, cưới cô gái khác, cho nên ngân hàng Thiên Tường chúng tôi sẽ không giúp đỡ các người nữa."

"Hôn ước là do cô ấy tự hủy bỏ, không liên quan tới tôi."

"Tạ Chánh Kỳ trước khi lâm chung từng nói, chỉ cần là Tạ Thiên Ngưng chủ động đưa ra giải trừ hôn ước, cậu vẫn có thể tiếp tục thừa kế tập đoàn Ôn thị. Nhưng đó là Tạ Chánh Kỳ nói, với chúng tôi không có quan hệ, chúng tôi quan tâm chỉ là hôn ước giữa cậu và Tạ Thiên Ngưng, bất kể là ai chủ động đưa ra, chỉ cần hai người giải trừ hôn ước, chúng tôi cũng sẽ không giúp đỡ tập đoàn Ôn thị nữa."

Trợ lý Hà nói rất lý lẽ, nói xong Ôn Thiếu Hoa á khẩu không trả lời lại được.

Không khí cứng ngắc tới cực điểm.

Ôn Thiếu Hoa nổi giận một hồi, lại tiếp tục tức giận chất vấn: "Tại sao các ông lại giúp đỡ Tạ Thiên Ngưng như vậy, ngân hàng Thiên Tường cùng Tạ Thiên Ngưng có quan hệ như thế nào?"

"Đáp án này tôi tạm thời không nói cho cậu biết, có lẽ về sau cũng sẽ không nói cho cậu biết, nhìn chuyện phát triển mà nói thôi. Ôn Thiếu Hoa, thật ra thì tôi rất vui khi thấy hôn ước giữa cậu và Tạ Thiên Ngưng được hủy bỏ, bởi vì cậu là một người đàn ông không thể mang lại hạnh phúc cho phụ nữ, cậu nông cạn, vô sỉ, tự đại, vô tình, khiến cho tôi đối với cậu không hề có ấn tượng tốt. Năm năm này chúng tôi đều âm thầm quan sát thái độ của cậu đối với Tạ Thiên Ngưng, nếu như không phải vì Tạ Thiên Ngưng đối với cậu ‘nhất kiến chung tình, chúng tôi cần gì phải nuôi không công cậu năm năm. Trong năm năm này tiền mà Ôn gia tiêu xài, đều là đến từ Tạ Thiên Ngưng. Bây giờ cô ấy đã rời khỏi cậu, tất nhiên chúng tôi cũng sẽ không nuôi cậu nữa."

". . . . . ."

Ôn Minh bị đả kích nặng nề, lúc này đã không thể đứng vững nữa, mặt xám như tro tàn ngã ngồi xuống ghế.

Ôn Thiếu Hoa mặc dù cũng bị đả kích, nhưng trong lòng hắn vẫn còn lửa giận, mỗi một câu nói của trợ lý Hà, cũng làm cho hắn cảm thấy tự tôn của mình bị quét đi như rác.

Thì ra toàn bộ người Ôn gia bọn họ đều phải dựa vào Tạ Thiên Ngưng nuôi, quả thực là buồn cười.

Trợ lý Hà nhìn hai người kia, khinh thường cười một tiếng, nhẹ nhàng đem cà vạt trên cổ chỉnh lại, cười lạnh nói: "Giờ cậu đã biết được nguyên nhân, về sau đừng đến nơi này nữa, vì chủ tịch không muốn thấy người của Ôn gia. Tôi còn có việc bận, hai người tự giải quyết cho tốt đi."

"Ông ——"

Ôn Thiếu Hoa còn muốn mắng chửi người, nhưng bị Ôn Minh kéo lại, "Thiếu Hoa, thôi, không nên nói nữa."

"Ba ——"

Thật ra thì hắn cũng không biết nên nói gì cho phải.

Trợ lý Hà không nói thêm lời, xoay người rời đi, vào thang máy, trực tiếp nhấn lên lầu cao nhất, sau đó vào một phòng làm việc.

Trong phòng làm việc, một người phụ nữ trung niên mặc tây trang, mái tóc xoăn thả xuống, đoan trang ngồi trên ghế làm việc, nhìn thấy hắn tiến vào, liền nhỏ giọng hỏi: "Chuyện giải quyết thế nào rồi?"

"Theo như lời cậu dặn, đã đem sự tình đại khái nói cho bọn họ biết, tất nhiên không nói ra thân phận của cậu."

"Tiểu Hà, cám ơn cậu!"

"Thư Nhu, dù sao cũng là bạn cũ lâu năm, cậu còn là cấp trên của mình, sao lại nói cám ơn? Hơn nữa, Thiên Ngưng khi còn bé vẫn luôn miệng gọi mình là chú, giờ nó bị uất ức, mình đây làm chú, sao có thể không vì nó xả giận chứ? Thật ra thì mình sớm thấy người Ôn gia không vừa mắt rồi, nhất là cái tên Ôn Thiếu Hoa đó, Thiên Ngưng toàn tâm toàn ý bỏ ra cho hắn mười năm, hắn lại có thể vô tình vứt bỏ Thiên Ngưng như vậy, nghĩ tới chuyện này, mình vẫn còn thấy rất tức giận." Trợ lý Hà tức giận nói, ngọn lửa tức kia so với Lâm Thư Nhu còn lớn hơn.

Lâm Thư Nhu khẽ mỉm cười, khuyên: "Được rồi, cậu cũng đừng tức giận nữa. Thật ra thì điều này cũng không có gì không tốt, nếu Thiên Ngưng gả cho Ôn Thiếu Hoa, mình mới thấy tức chết đây? Ôn Thiếu Hoa người này không đáng giá phó thác cả đời, hắn và Tạ Minh San đã ly hôn, cuộc hôn nhân này không tới một tháng đã đổ vỡ, đàn ông như vậy, mình sao có thể yên tâm để con gái gả cho hắn?"

"Cũng đúng."

"Tiểu Hà, gần đây có tin tức Thiên Ngưng không, nó dạo này vẫn tốt chứ?"

"Mấy hôn trước mình có thấy Thiên Ngưng cùng bạn đến ngân hàng giao dịch, thoạt nhìn cũng không tệ, so với trước kia đẹp hơn rất nhiều, chắc có liên quan đến người bạn trai hiện tại."

"Cậu bạn đó rốt cục là ai, sao mình có cảm giác người này không đơn giản vậy?"

"Chuyện này mình sẽ giúp cậu tra rõ." Thư ký Hà cũng thấy tò mò.

"Cám ơn!"

Bất kể người này là ai, chỉ cần có thể thật lòng mến yêu con gái của bà là tốt rồi.