Phong Khải Trạch quay về Phong gia, Phong Gia Vinh đã sớm chờ ở phòng khách. Có lẽ ông đã biết anh sẽ đến, cúi đầu giả bộ cầm tờ báo đọc chăm chú. Nhưng thực ra, trong lòng đang rất kích động, vừa nghe thấy tiếng chân vang lên, liền nói đắc ý: "Đã về rồi?"
"Ông nhất quyết muốn làm đến cùng sao?" Phong Khải Trạch đến gần ông, bực bội lên tiếng hỏi. Giọng nói tức giận, anh không nói quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Anh ước gì người này không phải là cha của anh,
"Chỉ cần là chuyện ta muốn làm, không ai có thể thay đổi được. Cha muốn con lấy Hồng Thi Na, con nhất định phải lấy Hồng Thi Na. Bắt đầu từ khi cha nói điều đó, đó chính là sự thật không thể thay đổi, con càng chống cự, giá phải trả càng cao. Chẳng bằng ngoan ngoãn chấp nhận an bài của cha, cha là cha của con, con là đứa con trai duy nhất của cha, cha tuyệt đối sẽ không hại con, "
Từ sau khi ông trở thành người nắm quyền lớn nhất của Phong thị đế quốc, mọi lời nói, quyết định đều cứng như sắt thép, không ai có thể lay chuyển được. Trước kia đã vậy, bây giờ cũng vậy, và sau này cũng sẽ như vậy. Kể cả con ông, cũng không thể ảnh hưởng đến quyết định của ông.
Quyền lực chính là sức mạnh tối thượng, có thể khiến tất cả mọi chuyện đều phải phát triển theo ý muốn của mình.
"Khi nào ông mới chịu thả người?" Phong Khải Trạch không muốn tiếp tục tranh luận những chuyện không có kết quả, vì vậy anh nói sang chuyện khác.
Anh hiểu rất rõ người cha này trong mắt chỉ biết có quyền thế và danh lợi, cứ tiếp tục tranh luận với ông ta, chả khác gì đàn gảy tai trâu, cho nên không cần lãng phí nước miếng.
"Sau khi con kết hôn với Hồng Thi Na, cha sẽ thả người." Phong Gia Vinh vẫn cúi đầu đọc báo, trả lời thản nhiên, dáng vẻ ngạo mạn của người có quyền.
"Tôi không đánh không trận nào bao giờ. Trước khi vào lễ đường, nếu như tôi không thấy ông thả người, tôi sẽ không vào. "
"Con không có tư cách nói điều kiện với cha, người đang ở trong tay cha, tự cha quyết định, "
"Nếu ông không chấp nhận, vậy tôi không dám đảm bảo tôi sẽ làm chuyện gì trong ngày hôn lễ đó, "
"Con…"
Phong Gia Vinh đặt tờ báo xuống, hậm hực nhìn đứa con trai duy nhất của mình. Ông cảm giác có chút bất lực với sự uy hiếp của anh.
Cha con họ rất giống nhau, làm việc đều rất quyết liệt và tuyệt tình.
Đới Phương Dung nghe thấy có tiếng ồn ào ở dưới lầu, vì thế bà bước xuống xem thử, thì thấy Phong Khải Trạch đang đứng ở đây, hai cha con hình như lại cãi vả nhau, cho nên liền tới khuyên can, "Cha con hai người sao không thể bình tĩnh nói chuyện với nhau, lẩn nào cũng phải tranh cãi quyết liệt mới vừa lòng sao? Đều là người một nhà, có cần phải nói chuyện khó chịu như kẻ thù vậy không?"
Phong Khải Trạch híp mắt, oán giận nhìn Phong Gia Vinh, nói lạnh lùng, "Tôi không có gì để nói với ông ta, "
Phong Gia Vinh cảm thấy khó chịu, không muốn nhân nhượng, vì thế cũng dứt khoát, "Tôi cũng chả có gì phải nói với nó, "
"Nếu hai chúng ta cũng không có gì để nói, vậy thì nói điều kiện đi. Nếu như ông không đồng ý điều kiện tôi đề ra, như vậy tôi sẽ không xuất hiện trong buổi hôn lễ. Hơn nữa còn sẽ tặng ông một món quà rất lớn mà ông không thể ngờ tới được trong ngày đó."
"Con đang đe dọa ta sao?"
"Ông cho là đe dọa vậy thì chính là đe dọa. Trước khi đi vào lễ đường, tôi nhất định phải thấy Thiên Ngưng bình yên vô sự rời đi, "
"Không được, "
Phong Gia Vinh kiên quyết cự tuyệt, khiến Phong Khải Trạch rất tức giận, bước tới trước mặt ông. Trừng trộ nhìn ông, hàm răng nghiến lại, hằm hè cảnh cáo: "Nếu như không được, vậy chúng ta liền một đập vỡ đôi (1). Tôi có hàng trăm cách khiến ông mất mặt trong buổi hôn lễ. Loại người háo danh như ông, chắc hẳn sẽ giận quá mà đột phát bệnh tim, "
"Mày…" Lần đầu tiên Phong Gia Vinh nhìn thấy bộ mặt độc ác của con trai mình. Trước kia cùng lắm chỉ thấy anh tức giận, nhưng ác độc như ma quỷ thế này thì chưa thấy bao giờ.
Ông chưa hiểu rõ con trai mình sao?
Phong Khải Trạch tiếp tục cảnh cáo ông, "Phong Gia Vinh, tôi không phải là con cờ trong tay ông. Tôi cho ông biết, ông dám chọc đến vảy ngược (2) của tôi, tôi sẽ khiến cho cuộc sống của ông sau này khốn khổ đến mức phải trốn chui trốn nhủi như con chuột ngoài phố, sẽ đập nát địa vị của ông ở trong Phong thị đế quốc, "
"Đồ ranh con, vảy ngược còn chưa mọc dài ra mà dám lớn giọng nói với cha? Mặc dù cha không thích nghe, nhưng lời nói được thốt ra từ trong miệng của con, cha nghe thấy cũng rất thoải mái. Con có khí thế của Phong Gia Vinh ta, không hổ là con trai của Phong Gia Vinh ta. Được, cha đồng ý điều kiện của con, trước khi con vào lễ đường, cha sẽ thả Tạ Thiên Ngưng, " Phong Gia Vinh hơi nhân nhượng, không phải vì sợ Phong Khải Trạch cảnh cáo, mà là vui mừng anh có khí phách như thế, mặc kệ nói thế nào, đứa con trai này của ông dù sao cũng hơn Hồng Thừa Chí gấp trăm lần,
"Ở đâu, khi nào?Tôi sẽ kêu người đến để đón cô ấy."
"Cha nói thả người là thả người, việc này, con có thể yên tâm, mặc dù cha khi làm bất cứ chuyện gì đều không từ thủ đoạn, nhưng dù là chuyện gì, cha vẫn là người rất có uy tín , "
"Chính là tôi vẫn không yên tâm, càng không tin nhân cách của ông. Nói, ở đâu, khi nào?"
"Mày…" Phong Gia Vinh bực bội, nhưng ông rất rõ, nếu cứ tiếp tục cãi nhau cũng không đi đến đâu, liền dứt khoát, "Trưa mai, tại Phong gia, "
"Tốt nhất ông đừng có giở trò, nếu không tự gánh lấy hậu quả, " Phong Khải Trạch không muốn nói nhiều, chỉ thẳng mặt Phong Gia Vinh, cảnh cáo một câu, sau đó quay người lại rời đi.
Đường Phi vừa lúc bước vào, chạm mặt anh, vì vậy dừng bước lại, lòng rất áy náy, cúi đầu chào hỏi: "Cậu chủ"
Phong Khải Trạch không thèm nhìn anh, bước thẳng, vai đụng vào vai anh, và rời khỏi.
Chỉ là một va chạm nhỏ, tuy không đau mấy, nhưng cũng thể hiện ý tứ rất rõ ràng,
đây là chán ghét, tức giận và xa lạ.
Đường Phi bị va một chút, sau khi đứng vững liền cúi đầu, không dám nói gì, ngay cả ngẩng đầu cũng không dám, trong lòng đang rất rối loạn.
Đáng lẽ hai người có thể là bạn rất thân , nhưng đủ loại nguyên nhân, khiến cho hai người trở thành kẻ xa lạ. Ngay cả mối quan chủ tớ cũng lạnh lẽo như nước.
Là anh sai, hay do tạo hóa quá trêu người?
Phong Gia Vinh thấy Phong Khải Trạch rời đi, lửa giận cháy phừng phực trong lòng, thấy Đường Phi quay về, ông nín giận, gằn miệng hỏi, "Chuyện làm xong chưa?"
Đường Phi hoàn hồn lại, bước tới, cung kính trả lời, "Tất cả đều đã làm xong, "
"Sáng ngày mốt cậu đem người tới nơi này, sau đó thả, "
"Hả" Đường Phi không hiểu lắm, có chút kinh ngạc, vội hỏi lại, "Phong tiên sinh, người vừa mới giấu kỹ, liền thả sao?"
"Ngày mai chính là hôn lễ, vào lúc Khải Trạch đi vào lễ đường, bên này chúng ta sẽ thả người ra, chỉ cần nó đi vào lễ đường, tôi sẽ có cách để cho nó cưới Hồng Thi Na, "
"Vâng "
Mặc dù Đường Phi không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nhưng ngoài trừ phục tụng mệnh lệnh ra thì anh còn có thể làm gì được nữa? Nếu như anh có thể từ chối, có lẽ quan hệ giữa anh và Phong Khải Trạch cũng không thành thế này.
Đới Phương Dung chưa chen ngang được, nghe hai người họ nói qua lại, rồi suy nghĩ lung tung, cuối cùng cũng hiểu ra sự việc. Bà nhíu mày hỏi, "Ông...ông bắt cóc Thiên Ngưng để ép Khải Trạch lấy Hồng Thi Na sao? Phong Gia Vinh, ông càng ngày càng hèn hạ, "
"Bà câm miệng ngay, ở đây không tới lượt bà nói. Hay là dạo gần đây tôi quá dễ dãi nên lá gan của bà cũng càng lúc càng lớn sao?" Phong Gia Vinh khiển trách, rõ ràng không hề coi trọng người vợ bên mình mấy chục năm nay.
"Tôi sống ra sao, trong lòng ông rất rõ, không cần phải nhiều lời. Về lá gan của tôi, trước giờ chưa từng thay đổi, chỉ là không ưa hành động ông làm. Gia Vinh, ông làm như thế sẽ khiến mối quan hệ hai bên càng xa nhau hơn, chẳng lẽ ông muốn hai cha con hận thù nhau quyết liệt sao? Tại sao ông cứ ép Khải Trạch phải cưới Hồng Thi Na đây? Nói thật, tôi cũng không thích Hồng Thi Na, nó là kẻ giả tạo, tôi không thích con bé đó, " Đới Phương Dung nói hòa hoãn, không dám mạnh giọng với Phong Gia Vinh,
Bà biết rõ, đối chọi với ông ta, không có chỗ gì tốt, người khổ sẽ là mình,
"Nó là loại người tôi không hề quan tâm, thứ tôi cần là thân phận thiên kim của tập đoàn Hồng thị. Nếu như tôi có con gái, thì tôi tuyệt đối sẽ bắt nó cưới Hồng Thừa Chí, đây là chuyện tất nhiên, "
"Muốn ngăn cản Hồng Thiên Phương thâu tóm Phong thị đế quốc thì có rất nhiều cách, không nhất thiết phải hy sinh hạnh phúc của Khải Trạch, ông cần gì phải đi con đường này?"
Càng nghe càng đau đầu, "Đủ rồi, tôi không muốn nghe bà nói nhảm nữa, từ nhỏ đến lớn, chuyện gì bà cũng chiều theo ý Khải Trạch, nó là do bà dạy hư mà ra. Nó muốn cái gì bà liền cho nó cái đó, thành ra giờ nó mới đổ đốn thế này. "
Lúc này Phong Gia Vinh cực kỳ phiền loạn, nhưng có một điều ông khẳng định, đó chính là sẽ không thay đổi bất cứ chuyện gì,
Đới Phương Dung thở dài, biết không khuyên nổi ông, vậy không cần khuyên nữa, bực bội nói vài câu "Giờ thì ông cười vui vẻ, đợi đến khi sự tình phát triển không thể thay đổi được, tôi xem ai mới là kẻ hối hận đây? Trong mắt tôi, Khải Trạch chưa hề bị tôi dạy hư, nếu như nó mà thành Đường Phi thứ hai bên cạnh ông, tôi mới cảm thấy xót xa, hừ, "
". . . . . ."
Đường Phi nghe xong, lòng rất phiền muộn, đầu cúi càng thấp, im lặng không nói gì, nhưng nội tâm đang giãy giụa khổ sở,
Lời Đới Phương Dung nói ra, đổi sang khía cạnh khác để hiểu có thể nói hiện giờ anh là chó săn bên cạnh Phong Gia Vinh. Thật ra thì cũng không sai, anh thật sự là chó săn bên cạnh Phong Gia Vinh, một con chó săn nghe lời răm rắp,
Anh không muốn làm chó săn, nhưng không thể không làm,
Phong Gia Vinh không hề nhìn qua Đường Phi, càng mặc kệ anh đang nghĩ gì, mắng lại Đới Phương Dung, "Bà câm miệng ngay cho tôi, trong buổi hôn lễ ngày mai, tốt nhất bà bớt nói đi, nếu không đừng trách tôi độc ác, "
"Hừ, " Đới Phương Dung không thèm nói nhiều, hừ một tiếng rồi bước lên lầu.
Gần đây quan hệ giữa bà và Phong Gia Vinh càng căng thẳng, ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ danh phận vợ chồng hiện giờ cũng sắp kết thúc.
Thật ra có là vợ chồng hay không cũng không quan trọng, căn bản hai người hiện giờ không giống như vợ chồng,
Chú thích:
(1) Nguyên văn Nhất phách lưỡng tán: nghĩa đen là một đập vỡ đôi, câu thành ngữ với nghĩa rằng để đạt được mục đích, hai bên cùng thiệt hại cũng không sao.
(2) Vảy ngược: “Con Rồng là con vật có thể cưỡi. Dưới cái cổ của nó có cái vảy ngược dài đến một thước. Ai động đến đó thì chết ngay. Vua chúa nào cũng có cái vảy ngược như thế. Kẻ sĩ thuyết Vua không sờ phải cái vẩy ngược của Vua mới mong trở thành người tài giỏi.” Trong tình huống này có nghĩa là “chọc đến người của anh”