Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 191: Người đàn ông thần bí



Không có Phong Gia Vinh, Hồng Thừa Chí cùng Hồng Thi Na gây sự, cuối cùng chỉ qua vài ngày vết thường đã hồi phục, những phiền não đều ném hết ra sau đầu, tận tình hưởng thụ. Điều duy nhất khiến anh khó chịu chính là mỗi đêm luôn phải kiềm ném dục vọng, ôm người đẹp mà không thể động, quả thực còn tệ hơn là rơi xuống Địa ngục.

Không còn cách nào, ai biểu cánh tay anh bị đâm, chỉ một tay làm sao khống chế được người, cả việc nặng cũng không cho anh làm.

Thì ra nhu cầu luôn khiến người ta đau khổ như thế, khó trách hai ba bữa Cự Phong lại đi tìm phụ nữ trợ giúp.

Mấy ngày nay Tạ Thiên Ngưng luôn ở nhà chăm sóc cho Phong Khải Trạch, không hề đi ra khỏi cửa, tránh xảy ra sơ xuất, vì cô biết rõ, chỉ cần cô đi ra ngoài, anh nhất định sẽ đi theo, vì nghĩ cho cánh tay anh, cô đành phải ở lại trong nhà, chăm sóc anh, ngay cả chuyện Tiểu Nhiên muốn đi ra ngoài với cô, cũng bị cự tuyệt.

Nhưng bên này không ra ngoài, bên kia lại làm cho trời long đất lở.

Ninh Nghiên được Tạ Minh san cổ vũ, mặt dày đến tìm Tạ Chánh Phong, tính sẽ quay về bên ông.

Nhưng Tạ Chánh Phong không đếm xỉa tới bọn họ, lúc này đang cùng nói chuyện làm ăn với những nhà kinh doanh, bận tối mày tối mặt vì các vụ làm ăn, dù lớn hay nhỏ, ai ông cũng không cự tuyệt, thân thiện đón tiếp từng vị khách một.

Phong Khai Trạch nói đúng, trồng hoa thực sự có thể kiếm ra nhiều tiền, bây giờ còn tốt hơn, những nhà kinh doanh lớn đều định đặt hoa của ông trong vòng một năm. Hơn nữa giá thật mê người, còn có những người yêu hoa, nguyện ý ra giá cao để nhờ ông trồng giúp những loài hoa đắt tiền nổi tiếng, còn có những người muốn mời ông lên TV để truyền thụ một số kỹ thuật trồng hoa.

"Tạ tiên sinh, hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, tháng sau công ty chúng ta muốn tổ chức tiệc hằng năm, chúng ta ông Tổng rất thích hoa cúc, đến lúc đó tôi sẽ cho người đến chỗ ngài để lấy một ít cây hoa cúc, không biết có kịp không?"

"Yên tâm, tôi nhất định sẽ chuẩn bị hoa thật tốt cho người."

"Cám ơn!".

"Tạ tiên sinh, tôi rất thích cây Quân Tử Lan trong buổi triễn lãm hoa của ông, không biết ông có thể để lại một chậu, tôi sẽ ra giá ua lại. Chỉ cần ông chịu bán, bao nhiêu tiền tôi cũng đều trả."

"A, thì ra là ông Từ à, ngài khỏe chứ, Quân Tử Lan của ngài tôi đã chăm sóc rất kỹ lưỡng, cam đoan sẽ để ngài vừa lòng."

"Tốt lắm, tôi chờ tin tốt của ngài. Sau này tôi sẽ thường đến, để cùng nhau nghiên cứu hoa cỏ, mong ông đừng chê là tôi phiền nha!"

"Không có, hoan nghênh ngài thường đến."

". . . . . ."

Tạ Chánh Phong đi tiếp từng vị khách một, đã bận đến chết. Dù vậy, ông đã biết Ninh Nghiên cùng Tạ Minh San đã đến, nhưng không để ý đến họ, chỉ lo tiếp đãi khách nhân.

Tạ Minh San nhìn thấy các nhân vật lớn của một công ty đến, tuy không thể rõ là công ty nào, nhưng dám chắc bọn họ không phải người tầm thường, càng làm cô thêm giật mình.

Không ngờ ở cái nơi hẻo lánh, lại có chuyện thế này xảy ra.

"Mẹ, nhanh lên chút đi, mẹ xem ba bận thế, còn không mau qua giúp ông đi, đi mau đi."

"Minh San, mẹ, mẹ không dám. Lúc trước là mẹ đòi chia tay, giờ lại chủ động đến giảng hòa với ông, cảm thấy quá mất mặt." Ninh Nghiên rất thẹn thùng, không muốn chủ động đi nhận sai với Tạ Chánh Phong, nhưng lại càng không muốn rời đi.

Hiện thời Tạ Chánh Phong đã khác xưa, đi theo ông tuyệt đối sẽ được hưởng nhàn, dĩ nhiên bà sẽ không chịu rời đi. Dù không chịu rời đi, lại không có mặt mũi đến gần.

Nên làm cái gì bây giờ mới tốt đây?

"Mẹ, chỉ cần hạnh phúc, mặt mũi có là gì đâu? Chờ mẹ cùng ba giãn hòa nhau, muốn mặt mũi lớn thế nào cũng đều có đủ, đến lúc đó mẹ chính là một quý bà, còn sợ bị mất mặt sao? Nhanh lên, đi đi a! Mau đi xin lỗi, nói một ít lời hay, nếu ba không tiếp nhận, chúng ta lại rời đi cũng không sao, vạn nhất ông chịu tha thứ cho chúng ta, chẳng phải là được lợi rồi ư."

". . . . . ."

Ninh Nghiên do dự thật lâu, không ngừng điều chỉnh tâm tính, chờ người ở trong vườn hoa ít đi, liền bước đến, hạ giọng nói: "Chánh Phong ——"

Tạ Chánh Phong chỉ nhìn bà một cái, sau đó ngồi xổm xuống, lo chăm sóc cây cỏ, lạnh lùng nói: "Các người đi đi, nơi này không chào đón các người."

"Tôi, tôi muốn đến giúp ông."

"Không cần, các người đi đi, nếu không đi, các người coi chừng sẽ phải nếm mùi đau khổ, đi đi."

"Chánh Phong, tôi biết ông ghét tôi, tôi cũng biết rõ mình không có tư cách để cầu xin được ông tha thứ, nhưng chúng ta dù sao cũng đã là vợ chồng nhiều năm, tôi là người như thế nào ông phải biết rất rõ, chẳng lẽ không thể tha thứ cho tôi một lần sao?"

"Ninh Nghiên, bà có biết hay không, hôm nay bà xuất hiện ở trước mặt tôi, khiến tôi càng khinh thường bà hơn. Lúc trước tôi chỉ có hai bàn tay trắng, bà ghét bỏ tôi đến cỡ nào, trong lòng tôi rất hiểu, giờ tôi đã có sự nghiệp thành công, bà liền quay lại, thậm chí không tiếc ăn nói khép nép nhận sai với tôi, bà có biết trong lòng tôi cảm thấy thế nào không?"

"Tôi ——"

"Tôi cũng không thích, bởi vì bà nhận sai, đã chứng mình rằng bà chỉ muốn kiếm lợi từ tôi, chứ trong lòng không hề có tôi. Giữa chúng ta đã không thể, bà đi đi."

". . . . . ."

Ninh Nghiên bị nói đến không còn thể diện, cúi đầu thật thấp, không biết nên nói gì, trong lòng thấy phức tạp, nhưng không có chút tức giận, chỉ còn hối hận.

Nếu lúc trước bà biết nhẫn nại, sẽ không có kết cục như hôm nay.

Tạ Minh San ở bên cạnh nghe rõ mồn một, vì đạt được mục đích, liền thuyết phục, "Ba, mẹ đã biết sai, đã nhận lỗi với ba, ba ẹ thêm cơ hội đi, có được không? Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, vẫn là người chung một nhà."

"Ninh Nghiên, Minh San, các người có biết không, các người nghĩ gì tôi đều biết hết?" Tạ Chánh Phong đứng lên, mặt khinh miệt nhìn hai mẹ con này, trong lòng tràn đầy hàn ý.

"Cái gì?"

"Trên mặt các người đều toàn là tiền tài danh dự, không có chút thực tâm. Trải qua nhiều chuyện như thế, tôi đã hiểu, hôm nay tôi có được tất cả, kỳ thực đều do Thiên Ngưng cho, không có cô ấy, tôi sẽ không có được như ngày hôm nay, tôi không cho phép các người phá hư hạnh phúc của nó, không cho phép."

Nghe thế, trong lòng Tạ Minh San cảm thấy hơi căm tức, nhưng vẫn cố nhịn xuống, giả vờ làm bộ dáng đáng thương, đau lòng hỏi: "Ba, trong lòng ba cũng chỉ lo cho hạnh phúc của Tạ Thiên Ngưng, còn hạnh phúc của con, ba có nghĩ cho hạnh phúc của con không?"

"Lúc trước mày không phải nói gả cho ôn Thiếu Hoa sẽ rất hạnh phúc sao? Tao thành toàn ày rồi, là do mày không giữ lấy hạnh phúc, còn trách được ai hả. Mày đã đoạt hạnh phúc của Thiên Ngưng hết một lần rồi, tao sẽ không ày cướp thêm lần nữa đâu." .

"Ai mà thích tên Ôn Thiếu Hoa kia, tập đoàn Ôn Thị đã phá sản , còn không biết đám người Ôn Gia giờ đi trốn nợ ở nơi nào rồi, hừ."

"Không thích thì sao trước mày lại muốn cướp?"

"Con ——"

"Minh San, mày thật sự quá ích kỷ, ích kỷ đến đáng sợ. Ninh Nghiên, bà cũng y như nó, còn là kẻ hám lợi. Lúc trước tôi chỉ có hai bàn tay trắng, bà không chút lưu tình muốn tôi ly hôn, giờ tôi đã đạt được thành tựu, bà mặt dày đến cầu xin tôi tha thứ. Tạ Chánh Phong tôi không phải kẻ ngu ngốc, nếu tha thứ cho các người, giữ các người ở bên cạnh chính là uy hiếp lớn cho Thiên Ngưng, tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy, các người hãy quên đi."

Tạ Chánh Phong nói ra những lời trong lòng, khiến Ninh Nghiên rét run cả người, tự tôn đều bị tổn hại, trong cơn tức giận, lập tức bác bỏ, "Ai cần ông tha thứ, tôi không tin không có ông tôi sẽ không sống nổi, hừ."

Tạ Minh San cũng phát tức, liền lộ ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, phẫn nộ nói: "Ba, ba đừng có mở miệng là nói đến Tạ Thiên Ngưng có được không, ba có thể quan tâm đến con nhiều hơn không, con là con gái của người mà."

"Vậy mày có bao giờ quan tâm đến tao không, tao là ba của mày. Ở trong lòng mày, chỉ nghĩ đến người khác đối với mày, vậy mày có nghĩ đến người khác hay không?"

"Tôi cần gì phải suy nghĩ cho người vô tích sự?"

"Đúng, tao là người vô tích sự, ngay cả lúc trước mày gả cho Ôn Thiếu Hoa, hắn cũng đã là người không tích sự, không quan trọng gì. Cũng chỉ vì thói ích kỷ của mày, cho nên mới rơi vào kết cục hôm nay, này là đáng đời mày."

"Nói đi nói lại, ông cũng chỉ lo cho Tạ Thiên Ngưng, đừng có tìm cớ này nọ. Ông không đồng ý giúp tôi cũng không sao, tôi sẽ nghĩ ra cách, vào một ngày nào đó, ta sẽ đường hoàng xuất hiện ở trước mặt các người, hừ."

Tạ Minh San không nói thêm nữa, cao ngạo rời đi, tuy có chút tức giận, nhưng không đồng ý lại cúi đầu.

Các người đã xin lỗi nhận sai, đối phương đã không cảm kích, thì làm gì phải nói thêm nữa?

"Tạ Chánh Phong, ở trong mắt ông tôi chỉ là một người phụ nữ hám lợi, ở trong mắt tôi, ông không hề làm đúng trách nhiệm của một người đàn ông lo lắng cho vợ con? Mặc kệ Minh San là người thế nào, nó vẫn là con của ông, ông không tha thứ cho tôi cũng được, nhưng ông không thể không nhận nó là con gái ông. Trên đời này người cha nào cũng đều mong con gái mình hạnh phúc, còn ông chỉ lo nghĩ hạnh phúc cho con gái người khác, ông hãy tự hỏi lại lòng xem có thấy hổ thẹn không?" Ninh Nghiên dùng ánh mắt ai oán trừng mắt nhìn Tạ Chánh Phong, sau một trận giáo huấn, giận dữ rời đi.

Bị Tạ Chánh Phong mắng như thế, tuy trong lòng rất không vui, nhưng vẫn lớn mật nói ra lời trong lòng, "Tôi không thẹn với lương tâm. Các người vì muốn mình được hạnh phúc mà đi cướp lấy hạnh phúc của người khác, các người còn có lương tâm không hả? Làm chuyện xấu, ắt có ngày sẽ nhận lấy báo ứng, các người cướp lấy hạnh phúc của người khác, là tự hủy đi hạnh phúc của bản thân mình đó."

". . . . . ."

Ninh Nghiên nghe xong những lời này, trong lòng bỗng nhiên chấn động, dừng bước lại, trầm tư một lát, lại tiếp tục đi về phía trước.

Bà làm như vậy thật sự là đã hủy diệt chính mình sao?

Bà không biết, phải làm gì nữa đây, nhưng việc đã đến nước này. Không thể không tiến lên phía trước, cô không thể để cả đời con gái mình giống y như bà. Bất kể thế nào, bà nhất định phải giành lấy hạnh phúc cho con bà, mà hạnh phúc này chính là Phong Khải Trạch.

Trên thế giới không có loại đàn ông không thể, chỉ có phụ nữ không nỗ lực.

Tất cả mọi chuyện, đều bị một người đàn ông thần bí đeo mắt kính nghe thấy, người đàn ông cười lạnh.

Tạ Thiên Ngưng có bản lãnh thế nào, cư nhiên cấp cho Tạ Chánh Phong một vườn hoa tốt như thế, hắn cũng muốn nhìn xem, cô là loại người như thế nào?