Phong Khải Trạch quay về, vừa vào cửa liền nghe thấy những lời Tạ Minh San nói, đi vào nhà, chán ghét nhìn cô, cũng rời tầm mắt đi ngay, chuyển qua người Tạ Thiên Ngưng, than thở: “Oa, người phụ nữ của Phong Khải Trạch này thật đúng là không ai có thể so sánh được mà, mặc gì cũng đẹp hết. Trong mắt anh, em chính là cô dâu đẹp nhất thế giới này. Chiếc váy này quả thật rất xứng với em. Quá xinh đẹp.”
Vừa nói những lời ca ngợi cô, anh còn cưng chiều lấy tay điểm nhẹ lên mũi cô, rồi hướng môi cô hôn một cái, căn bản chẳng coi những người bên cạnh ra gì.
Tạ Thiên Ngưng ngượng ngùng cười, cũng không thấy quá kì cục, nghiễm nhiên coi chuyện hôn môi này thành chuyện thường ngày, ôn hòa hỏi: “Lúc sớm anh ra ngoài làm gì đó? Không lẽ đi chuẩn bị váy cưới này cho em sao?”
Anh ra ngoài không lâu đã có người đưa váy cưới tới, khiến cô nghĩ ngay là do anh làm.
"Áo cưới này đã được định, vào hôm nay sẽ được chuyển tới. Thế nào, em có thích chiếc áo này không? Nếu không thích, anh bảo người ta lập tức làm cái khác.” Anh cưng chiều nói, trong dáng vẻ cưng chiều ấy là tình yêu nồng nàn anh dành cho cô, như thể anh coi cô là báu vật vô cùng quý giá để nâng niu vậy.
"Không cần phiền phức thế, em thích cái này, rất thích. Từ trước tới giờ anh làm chuyện gì cũng rất dụng tâm, em tin vào ánh mắt của anh. Hơn nữa, khi mặc chiếc váy này em luôn có cảm giác lâng lâng, như muốn bay lên vậy đó.” Cô nâng váy, ở trước mặt anh tự nhiên xoay một vòng.
Bởi cô xoay tròn nên đuôi váy phía sau bị kéo theo, đám người giúp việc lập tức đi tới sửa sang lại cho cô.
Phong Khải Trạch dịu dàng cười, từ trong túi lấy ra một tờ giấy gấp đôi, mở ra đưa tới trước mặt cô: “Em nhìn xem, đây là gì?”
"Cái gì vậy?” Tạ Thiên Ngưng không hiểu gì, cầm lấy tờ giấy, vừa nhìn vào liền vô cùng kinh ngạc, không nhịn được hỏi: “Giấy chuyển nhượng, anh… anh chuyển hết cả 10% cổ phần tập đoàn Hồng Thị và Phong Thị đế quốc sang tên em sao? Tại sao vậy?”
"Cái gì?" Tạ Minh San nghe thấy, không ngờ Phong Khải Trạch lại ra tay hào phóng như thế. Đem chuyển cả 10% cổ phần tập đoàn Hồng Thị và Phong thị đế quốc cho Tạ Thiên Ngưng sao? Con số này là rất lớn, chỉ cần 1% cổ phần cũng đã thu được rất nhiều tiền hoa hồng rồi, huống hồ 10%, lại còn là hai tập đoàn nữa. Thật không thể tưởng tượng nổi.
Không chỉ mình Tạ Minh San kinh ngạc tới trợn mắt há mồm, ngay cả Ninh Nghiên cũng kinh ngạc không thôi, nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay Tạ Thiên Ngưng. Mặc dù bà không biết cổ phần là thế nào nhưng khẳng định đó là một số tiền không nhỏ.
Khó trách Tạ Chính Phong đi cùng Tạ Thiên Ngưng càng lúc càng khá lên, cũng chẳng trách lúc trước Tạ Thiên Ngưng cho họ căn nhà hơn 100 mét vuông mà không đắn đo gì. Thì ra với con số đó quá ít, chỉ là chút tiền lẻ mà thôi.
Bà bắt đầu thấy hối hận, hối hận vì đã ly hôn với Tạ Chính Phong.
Phong Khải Trạch không để ý ánh mắt kinh ngạc của hai mẹ con bà ta, tầm mắt vẫn đặt trên người Tạ Thiên Ngưng, lại điểm một cái trên mũi nàng, từ tốn giải thích: “Giờ em đã nắm trong tay 10% cổ phần Hồng thị và Phong thị đế quốc rồi, sau này sẽ là cổ đông hai tập đoàn đó. Hồng Thiên Phương giữ 30% cổ phần Hồng thị, Phong Gia Vinh giữ 35% cổ phần Phong thị đế quốc. Dù em chỉ có 10%, trong ban giám đốc, tiếng nói không phải quá lớn, nhưng bọn họ vẫn phải kiêng dè với em. 10% này nói lớn không lớn nhưng cũng không phải con số nhỏ đâu. Chuyện sau này thế nào, tới lúc ấy sẽ nói.”
"Sao em phải làm cổ đông của tập đoàn Hồng thị và Phong thị đế quốc chứ? Em không muốn tham gia vào chuyện đấu đá tranh giành mấy cái tập đoàn kia đâu? Con khỉ nhỏ, anh định đẩy em đứng trước mũi dao đấy, có đúng không?” Tạ Thiên Ngưng đem giấy chuyển nhượng trả lại cho anh, không muốn nhận.
Cô vẫn luôn cố gắng tránh những nhân vật lớn này, anh lại đẩy cô vào, thật là buồn bực.
Anh đưa giấy chuyển nhượng lại lần nữa cho cô, nghiêm túc nói: “Đây không phải là đẩy em vào trước mũi dao mà là để em nắm quyền. Từ nay sẽ không có ai dám áp đặt cho em, mà sẽ do em quyết định số phận của người khác. Cụ thể về sau em sẽ biết, giờ không cần phải nghĩ gì nhiều, ngoan ngoãn làm cô dâu xinh đẹp, vui vẻ, hạnh phúc nhất là được rồi.”
"Được rồi, em tin anh. Từ trước tới giờ mọi chuyện anh làm đều có tính toán, chưa sai bao giờ. Vậy thì em phải nhận phần lễ vật này đi.” Cô không cự tuyệt nữa, cầm lấy giấy chuyển nhượng, rồi nhìn lại phát hiện phần hoa hồng mỗi năm cao tới dọa người, trợn tròn mắt, cả kinh nói: “Ôi trời ơi! Sao 10% cổ phần lại đưa tới bao nhiêu tiền thế này, này, đây chẳng phải là…”
Vậy anh giữ 60% cổ phần tập đoàn Hồng thị, chẳng phải còn dọa người hơn sao?
Khó trách bên ngoài lại sợ Phong thị đế quốc và Hồng thị như vậy, tài lực thật là kinh người.
"Anh không phải chỉ có những thứ này đâu. Thôi được rồi, không nói chuyện tiền bạc nữa, trước tiên đem thanh lý sạch sẻ đống rác này đã.”
"Rác, rác ở chỗ nào, thím Chu ngày nào cũng bảo mọi người dọn vệ sinh thật sạch mà, không có rác đâu.” Đầu óc cô còn chưa có tỉnh lại, nhìn xung quanh một vòng, còn tưởng anh thực sự nói tới rác ở trong nhà.
Thím Chu khẽ mỉm cười, nhắc: “Bà chủ, ông chủ nói rác chính là nói người đó, không phải là đồ gì đâu.”
"A. . . . . ." Tạ Thiên Ngưng chợt hiểu, chuyển tầm mắt nhìn qua Tạ Minh San và Ninh Nghiên, lúc này sắc mặt đã vô cùng khó coi, không thể tức cũng không thể hận, chỉ có thể đem hết nộ khí nuốt vào trong bụng, nhất là Tạ Minh San, hai mắt bừng bừng lửa giận, đến nổi sắp nổ tung rồi.
Cô ta chưa từng gặp người đàn ông nào khẳng khái như vậy, tặng cho người ta 10% cổ phần mà không băn khoăn gì, lại còn là 10% của hai tập đoàn lớn Phong thị đế quốc và Hồng thị nữa. Cô ta nếu có 10% cổ phần một tập đoàn thôi thì cũng chẳng cần phải dựa vào đàn ông để sống nữa rồi.
Không công bằng, ông trời thật không công bằng.
Trong lòng nghĩ vậy, Tạ Minh San lại buột miệng nói ra lời luôn: “Không công bằng, không công bằng, quá không công bằng.”
Ninh Nghiên nghe thấy những lời bất bình, tức giận của con gái, vội kéo tay cô ta: “Minh San, thôi đi. Mấy thứ đó đâu phải của chúng ta, chúng ta đi thôi.”
Bà vẫn cho rằng sức hấp dẫn của con gái mình rất lớn, có thể mê hoặc bất kỳ người đàn ông nào. Nhưng một màn vừa rồi, Phong Khải Trạch yêu thương Tạ Thiên Ngưng như thế, cũng khiến lòng tin của bà tắt hẳn đi.
Để một người đàn ông yêu mình, không phải cứ dùng vẻ bề ngoài là có thể giành được.
"Mẹ, con không đi." Tạ Minh San có chút điên cuồng, như thể sắp mất đi lý trí, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm Phong Khải Trạch. Cô ta dần nén lửa giận trong lòng xuống, nỗ lực trấn định lại: “Anh nhất định chỉ là đang diễn trò cho em xem thôi, có phải không? Em không tin anh lại yêu một cô gái như vậy.”
Phong Khải Trạch cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Cô tin hay không liên quan gì tới tôi, tôi cũng có cần cô tin tôi đâu? Mà cô tin tôi thì tôi được lợi gì chứ? Tạ Minh San, tôi đã gặp những người đẹp hơn cô cả trăm ngàn lần. Nếu tôi chỉ thích vẻ bề ngoài thì phụ nữ xung quanh tôi đã xếp hàng dài như tàu hỏa rồi, còn cô, có xếp hàng cả đời cũng chẳng tới lượt. Đừng tưởng cô có chút nhan sắc là nắm được đàn ông khắp thiên hạ này. Cô chỉ là một con cá bé nhỏ, đừng vọng tưởng mình khống chế được cả đám cá lớn ngoài biển rộng, nếu không cô sẽ thành thức ăn của cá mập đó. Cô cũng không cần giả bộ điềm đạm đáng yêu thế làm gì, cái kiểu này chỉ dùng được với Ôn Thiếu Hoa thôi, với tôi chẳng có tác dụng gì đâu, dù cô có chết trước mặt tôi cũng chả thèm nhìn. Chẳng lẽ, cô chưa từng nghe, Phong Khải Trạch tôi là hóa thân của ma quỷ sao. Lời này không phải là giả đâu.”
Cự Phong bên cạnh anh ba ngày hai bữa đổi mỹ nữ, bao nhiêu cô gái đẹp anh đều đã thấy qua, thế nên trong mắt anh, Tạ Minh San chỉ thuộc loại dễ nhìn mà thôi.
Chỉ tiếc cô ta lại luôn tự cho là đúng, cứ nghĩ mình đẹp khuynh quốc khuynh thành, mà không biết mình chỉ gọi là có chút nhan sắc mà thôi.
"Em không tin, em sẽ chết ngay bây giờ cho anh xem." Tạ Minh San nóng lòng, mất đi lý trí, thấy trên bàn bên cạnh có con dao gọt hoa quả. Cô ta xông tới, cầm lấy dao, kề vào cổ mình, uy hiếp: “Phong Khải Trạch, anh có tin không, ngay bây giờ em sẽ lập tức chết trước mặt anh?”
Ninh Nghiên bị hù dọa luống cuống chân tay, đang muốn ngăn cản, lại bị cô ta quát: “Mẹ, đừng có tới đây, nếu không con chết ẹ xem.”
"Được, được, mẹ không qua. Minh San, con đừng làm loạn, đây không phải là chuyện đùa đâu.”
"Đương nhiên con biết đây không phải đùa, con muốn nhìn xem những người này có phải nói được làm được không? Phong Khải Trạch, tôi mà chết ở đây, tôi xem anh giải quyết thế nào?”
Tạ Minh San nghĩ rằng lấy cái chết ra sẽ dọa được Phong Khải Trạch, lại chẳng ngờ anh ta vẫn bình thản, lạnh lùng ra lệnh cho vệ sĩ: “Các anh mặc kệ cô ta đi, muốn chết cứ để cho cô ta chết. Các anh quay lại quá trình cô ta tự sát, rồi đưa cho cảnh sát làm chứng cớ luôn.”
Tạ Thiên Ngưng lại không bình tĩnh được như vậy, nóng nảy nói: "Con khỉ nhỏ, hãy bảo họ đoạt lấy dao trong tay cô ta đi, như vậy nguy hiểm lắm.”
"Đúng, như vậy rất nguy hiểm, chỉ là không phải nguy hiểm cho cô ta mà là cho em. Anh không muốn cô ta làm thương tổn tới em đâu, em đừng có tới gần cô ta.” Phong Khải Trạch ôm cô vào trong ngực, đề phòng ngộ nhỡ có chuyện xảy ra, căn bản chẳng quan tâm tới sống chết của Tạ Minh San.
Loại phụ nữ như vậy nếu chết đi, thật là đại phúc cho thế giới này.
"Cô ta hiện tại đang tức giận, đã mất lý trí rồi, anh cũng đừng so đo với cô ta nữa, có được không?” Cô khuyên anh, sợ rằng Tạ Minh San sẽ thực sự làm liều mà tự sát.
Nếu Tạ Minh San tự sát thật, chú nhất định sẽ đau lòng chết mất. Hơn nữa cô cũng chưa từng nghĩ tới sẽ ép tới mức Tạ Minh San tự sát, càng không muốn động tới mạng sống của người nào, làm như vậy sẽ phải ân hận suốt cả đời.
"Đó là cô ta tự chuốc lấy, nào có liên quan gì tới anh.”
"Con khỉ nhỏ ——"
"Em đừng nói nữa, anh là ma quỷ, không phải thiên sứ, chuyện sống chết của người khác không liên quan tới anh.”
". . . . . ."
Thực sự, anh chính là ma quỷ, không phải thiên sứ thánh thiện gì, chuyện sống chết của người khác, anh chẳng quản.