Sau khi ra khỏi ngân hàng Thiên Tường, Tạ Thiên Ngưng không ngừng dừng bước lại, quay đầu lại nhìn một chút, trong đại sảnh đều là người đến người đi, nhưng lại không có người mà cô muốn gặp .
Hoặc giả cô không nên hy vọng xa vời thêm nữa, bây giờ đã tốt hơn so với trước kia nhiều, coi như không có mẹ, cô vẫn có một người chồng yêu cô, vậy là đủ rồi.
Phong Khải Trạch biết trong lòng cô còn đang mãi suy nghĩ , vì vậy kéo cô đi tới chỗ để xe, vừa đi vừa nói: "Thiên Ngưng, hãy đóng chặt mọi kí ức lại đi, sau này cuộc đời của em chỉ có anh thôi."
Tạ Thiên Ngưng ngồi yên ở trên xe, hít thật sâu, điều chỉnh tâm trạng lại, đem mọi chuyện chôn cất vào tận đáy lòng, để cho khuôn mặt hiện ra nụ cười hạnh phúc, "Được rồi, em sẽ đem cất những thứ này lại, giờ chúng ta đi tới vườn hoa gặp chú đi."
"Tuân lệnh, bà xã đại nhân, bất quá trước khi lái xe đi em có nên thưởng cho anh cái gì không a?" Anh đưa mặt qua , ý tứ rất rõ ràng.
Cô vươn tay, kéo đầu anh lại, nhưng không hôn mặt của anh, mà là hôn cái miệng của anh, "Phần thưởng này như thế nào?"
"Quá tuyệt vời."
"Vậy thì lên đường đi."
"OK."
Hai người vui vẻ rời khỏi, nhưng không biết ở trên một nóc nhà cao tầng, có người đang dùng ống nhòm nhìn bọn họ.
Đường Phi vẫn luôn đang âm thầm theo dõi Tạ Thiên Ngưng, khi tra được trong tài khoản ngân hàng cô có tới mười tỷ thì nhất thời kinh hoàng, không ngờ cô bé lọ lem trong mắt mọi người, lại là giá trị hơn cả nàng công chúa, thật làm cho người ta khó có thể tin.
Nếu như hắn có mười tỷ, thì có thể sốn tiêu diêu tự tại, không cần phải ở lại Phong gia để chịu sự miệt thị. Những năm gần đây bị Phong Gia Vinh đối xử mình như con chó, vậy là đã bị đủ rồi, nếu như không phải hết cách, thì hắn đã rời đi mất rồi.
Chẳng lẽ Phong Khải Trạch vì biết Tạ Thiên Ngưng có mười triệu, nên mới cưới cô ta sao?
Hẳn không phải vậy, nếu như Phong Khải Trạch cưới Tạ Thiên Ngưng là vì tiền, thế sẽ không đem chuyển cổ phần cho cô ta rồi, 10% cổ phần không hề thua kém gì mười tỷ cả.
Trong lúc Đường Phi còn đang trầm tư, điện thoại trong túi vang lên, vừa lấy ra nhìn, phát hiện là Phong Gia Vinh gọi tới, suy nghĩ một lúc, mới nghe máy.
Phong Gia Vinh vì phải chờ đối phương quá lâu, cho nên khi vừa nghe liền giáo huấn, "Cậu làm gì thế hả, sao lâu thế mới chịu nghe điện thoại của ta?"
Đường Phi đã quen ứng phó chuyện như vậy, cho nên không hề có chút hoảng hốt, hòa nhã giải thích, "Phong tiên sinh, thật xin lỗi, vừa rồi có chút việc nên không nghe máy được."
Có lẽ là do bị chửi nhiều quá, không còn cảm giác, mới ứng đối khá tự nhiên.
"Ta kêu cậu tra tất cả tài sản của Tạ Thiên Ngưng, đã tra ra được chưa?"
"Tra được rồi, cô ấy ——" Đường Phi đang muốn nói đến chuyện mười tỷ, nhưng suy nghĩ một lúc,quyết định không nói, "Cô ấy không có tài sản gì cả, tiền gửi trong ngân hàng còn chưa đủ để ăn được một bữa cơm."
"Quả nhiên là kẻ tồi tệ, đến với Khải Trạch chủ yếu là vì tiền. Bây giờ cậu cứ tiếp tục quan sát bọn chúng cho ta, có tin tức gì lập tức báo cho ta biết."
"Dạ"
Đường Phi cúp điện thoại, đây là lần đầu tiên hắn nói dối Phong Gia Vinh, trong lòng có chút kinh hoảng, không biết vì sao mình lại lựa chọn cách nói láo với Phong Gia Vinh, trong lòng cảm thấy mâu thuẫn không rõ ràng lắm.
Mười tỷ, là một khoản có thể làm cho người khác trở nên giàu có, Phong gia không thiếu tiền này, nên sẽ không cần đến, nhưng nếu hắn có số tiền này sẽ không cần phải chịu đựng uất ức đi theo Phong Gia Vinh.
Được rồi, hắn cần nghĩ cách lấy cho được mười tỷ này, đây mới là con đường hắn phải đi, không cần sống dựa vào Phong gia để sống qua ngày, tạo ra lãnh địa riêng cho bản thân mình.
Sau khi Tạ Thiên Ngưng đến vườn hoa, phát hiện hơn phân nửa hoa trong vườn vì thiếu nước mà khô héo, trên đất trải đầy lá, có thể thấy nơi này đã lâu không có người để ý.
"Này, xảy ra chuyện gì vậy?"
Phong Khải Trạch như nhìn thấu đầu mối, vì vậy vào trong nhà tìm một lần, nhưng không thấy, trở lại nói cho Tạ Thiên Ngưng biết, lúc này kinh ngạc nói, "Chú không có ở đây, nhìn chung quanh dường như đã lâu không có người đến."
"Chú yêu hoa của mình như vậy, không thể nào bỏ mặc chúng, coi dù có xảy ra chuyện gì, chú cũng phải gọi điện thoại nói cho em biết. Giờ em phải lập tức gọi điện thoại cho chú, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tạ Thiên Ngưng vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Tạ Chánh Phong.
Lúc này Tạ Chánh Phong đang cố gắng giúp Tạ Minh San không nổi điên, nghe tiếng điện thoại vang lên, cho rằng khách hàng thúc giục hàng, liền không nhìn vào màn hình mà trực tiếp nghe máy, " A lô ——"
Còn chưa kịp nói, Tạ Minh San ngồi ở trên giường đã điên cuồng hét lớn, "Buông tôi ra, các người buông tôi ra, tôi phải kết hôn với Phong Khải Trạch, các người mau buông tôi ra."
Tạ Thiên Ngưng nghe được câu này ở trong điện thoại, không hiểu xảy ra chuyện gì, liền lên tiếng hỏi, "Chú, chú, chú đang ở đâu vậy, sao lại có giọng nói Minh San thế?"
Tôi phải đi kết hôn với Phong Khải Trạch —— lời này cô nghe rất rõ ràng, hơn nữa còn có thể nghe ra là giọng của Tạ Minh San.
Kỳ quái, sao Tạ Minh San lại la hét nói muốn gả cho khỉ con chứ?
Tạ Chánh Phong một tay ấn Tạ Minh San đang nổi điên, một tay cầm điện thoại, nghe giọng Tạ Thiên Ngưng, sợ chết khiếp. Lúc này muốn cúp máy đã quá trễ, không thể làm gì khác hơn là cứ nhắm mắt nói chuyện đại, “Thiên Ngưng, chú đang ở trong bệnh viện, Minh San bị tâm thần phân liệt, điên rồi, chú thật hết cách rồi.”
“Cái gì, điên rồi? Chú, chú đừng lo, con lập tức đến bệnh viện ngay đây”. Tạ Thiên Ngưng cúp điện thoại, lập tức kéo Phong Khải Trạch đi ra ngoài.
Phong Khải Trạch không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng vẫn cứ để mặc cô lôi đi, vừa đi vừa hỏi: “Thiên Ngưng, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Khỉ con, em cần phải đi ngay đến bệnh viện, Minh San bị tâm thần phân liệt, nên điên rồi”.
Vừa nghe đến chuyện này, anh lập tức kéo cô lại, không cho cô đi, “Anh cho em đi”.
“Khỉ con, em biết anh vẫn còn giận Minh San, nhưng giờ cô ấy đã điên rồi, anh cần gì so đo với người điên hả? Anh cứ xem như là đi gặp chú, có được hay không?”
“Anh sợ em gặp rồi sẽ mềm lòng, anh không muốn em hứa giúp bọn họ gì hết.” anh nói thẳng tính mình với cô, cho dù có tổn thương, nhưng nếu giúp bọn họ thì kết quả sẽ rất thê thảm.
“Bất kể thế nào, Minh San cũng là em họ em, con gái duy nhất của chú em, em làm chị cũng nên bao dung một chút. Huống chi giờ cô ta đã điên rồi, chẳng lẽ anh cảm thấy cô ta có kết quả như vậy đã chưa đủ thảm rồi sao? khỉ con, đi đi, chúng ta đi đến bệnh viện xem đi” Cô dùng dáng vẻ điềm đạm đáng yêu khẩn cầu anh, hi vọng anh có thể mềm lòng.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu một cái, không cưỡng được cô, đành mang cô đi. “Được, anh dẫn em đi, nhưng nói rõ trước một chuyện quan trọng, dù cho có phát sinh chuyện gì, cũng không được phạm vào ranh giới cuối cùng của anh, bằng không anh trở mặt đó”.
“Dù cho chuyện gì có phát sinh, em nhất định cũng không đạp vào ranh giới cuối cùng của anh đâu”.
“Chỉ sợ lời này không phải do em cho qua chuyện thôi, đi nào.”
“Hì hì”.
Một người điên có thể làm ra chuyện gì, ai biết được chứ?
Trong bệnh viện, Tạ Minh San đầu tóc rối bời, lúc này cứ lôi kéo nằm quay ngược lên, bị Tạ Chánh Phong cùng Ninh Nghiên đè mạnh ở trên giường, ý muốn cô nằm yên để trị liệu, nhưng cô cứ không chịu phối hợp, điên cuồng gào thét, “Buông tôi ra, các người buông tôi ra, tôi phải đi kết hôn với Phong Khải Trạch, anh ấy đang chờ tôi ở bên ngoài.”
Ninh Nghiên cả người già đi rất nhiều, tóc bạc, khóc thút thít khẩn cầu, “Minh San, mẹ van con, đừng như vậy có được không?”
Tạ CHánh Phong cũng có vẻ già nua đi rất nhiều, sau khi cúp điện thoại, giúp Ninh Nghiên giữ chặt Tạ Minh San, để cô ta ngoan ngoãn nằm ở trên giường, “Ninh Nghiên, một chút nữa Thiên Ngưng đến, e là sẽ có Phong Khải Trạch đi cùng với con bé đó”.
“Cái gì, Phong Khải Trạch tới ư, vậy, vậy tôi và Minh San phải tránh đi đâu đây?” Ninh Nghiên hoảng loạn, không chú ý phải giữ chặt lấy Tạ Minh San, khiến cô thoát khỏi giường.
Tạ Minh San phát điên, sau khi tránh khỏi liền rút kim châm ở trên mu bàn tay ra, sau đó chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô, “Tôi muốn đi kết hôn với Phong Khải Trạch, anh ấy đang chờ tôi, anh ấy đang chờ tôi”.
“Minh San _____” Chánh Phong hô lên.
Ninh Nghiên cùng Tạ CHánh Phong đuổi theo ra ngoài, vừa đuổi vừa cuống quít cầu bác sĩ giúp một tay, “Bác sĩ, con gái của tôi đang bỏ chạy, người giúp tôi một tay với”.
“Mau ngăn người bệnh đó lại”.
Trước mặt y tá, sau khi nghe bác sĩ nói, cố ngăn Minh San lại nhưng vô dụng.
“Không được bắt tôi, tôi phải đi tìm Phong Khải Trạch, tôi phải đi kết hôn với anh ấy, các người không được đuổi theo tôi, tránh ra mau”. Tạ Minh San lúc này rất cuống cuồng, chân đấm chân đá, chạy lung tung, thây người ngăn phía trước liền chạy hướng khác, tóm lại không muốn để ai bắt được.
Trong bệnh viện, những bệnh nhân khác thấy có người xông thẳng đến, vội vàng tránh né, sợ bị cô đụngvào.
“Minh San, Minh San____”
Ninh Nghiên cùng Tạ Chánh Phong đuổi muốn kiệt sức, lúc này thở hì hục, căn bản đã không đuổi kịp.
Tạ Minh San định chạy ra cửa, kết quả bị mấy y tá bắt lại, dùng sức kéo cô trở về, dù vậy, cô vẫn không ngừng giãy giụa, rống to : “Buông tôi ra, tôi phải đi gặp Phong Khải Trạch, buông tôi ra, anh ấy đang chờ tôi, các người có nghe thấy không hả, buông tôi ra”.
“Buông tôi ra, buông tôi ra ____”
Trong bệnh viện, mọi người nghe thấy những lời này, không nhịn được cười trộm, nói nhỏ.
“Người này tám phần muốn gả cho Phong Khải Trạch mới phát điên rồi”.
“Tôi dám cá 80% luôn đó, ai mà không biết Tạ Thiên Ngưng đã gả cho Phong Khải Trạch, cô bé lọ lem biến thành phượng hoàng. Giờ đang sống trong khu nhà cao cấp làm bà hoàng, ai mà không hâm mộ chứ, do có người quá hâm mộ nhưng lại không làm được, mới phát điên lên”.
“Ai, thật là đáng buồn, toàn thế giới này chỉ có một Phong Khải Trạch, nhưng lạ có hàng vạn cô gái đều muốn gả cho cậu ta, chuyện mơ mộng ban ngày này, cũng nên biết lượng sức mình chút đi”.
Tạ Minh San vẫn không ngừng bị kéo đi, nghe hai cô gái bên kia bàn tán, liền dùng sức hất y tá ra, chạy về phía họ cãi, “Các người không nên nói bậy, Phong Khải Trạch sẽ lấy tôi, anh ấy đang chờ tôi đến”.
Y Tá quay lại, lần nữa kéo cô đi, nhưng Tạ Minh San không cam lòng, tiếp tục cãi, “Phong Khải Trạch sẽ lấy tôi, anh ấy sẽ lấy tôi”.
Tạ Chánh Phong cùng Ninh Nghiên đứng bên cạnh, nhìn cảnh này, vô cùng đau khổ, cố không để nước mắt chảy ra, đem mọi đau khổ nuốt vào trong lòng.
Chuyện đã đến nước này, bọn họ còn biết làm gì đây?