Hôm nay, trong giờ thể dục, con khỉ nhỏ đột nhiên bị ngất, thầy giáo bế cậu ta vào phòng cấp cứu, tôi lặng lẽ đi theo sau họ. Khi ở ngoài cửa tôi nghe bác sĩ nói con khỉ nhỏ bị thiếu dinh dưỡng, lại không nghỉ ngơi tốt nên mới bị ngất.
Ngày 21 tháng 05 năm XXXX
Hôm nay tôi cố ý lấy hai chai sữa tươi trong tủ lạnh, một chai cho mình một chai còn lại tôi lén nhét vào trong cặp táp của con khỉ nhỏ. Lúc tan học, tôi nhìn thấy con khỉ nhỏ uống một hớp hết sạch chai sữa, tôi rất vui, như vậy thì con khỉ nhỏ sẽ không bị ngất xỉu nữa.
Phong Khải Trạch lại lấy ra quyển nhật kí yêu quý của mình, tiện tay lật ra xem một chút, sau đó cẩn thận đóng lại, cầm đống tư liệu điều tra vừa đem đến, xem đi xem lại mấy lần, trên mặt dần hiện ra nụ cười vui sướng.
Thì ra cái cô mấy ngày nay không hẹn mà gặp kia, lại chính là Quả táo anh muốn tìm.
Duyên phận thật kì diệu, mấy năm trước anh đã cố gắng đi tìm kiếm cô nhưng vẫn chưa tìm được, sau đó anh sang Anh quốc để học chuyên tu. Lần này trở về nước, anh vẫn cứ tiếp tục đi tìm cô. Đến hôm nay, anh định bay đi về nơi lúc trước họ đã quen biết nhau, không ngờ lại gặp cô ở đây.
Anh vươn cánh tay ra, chạm vào tấm hình trong hồ sơ, trong lòng anh tự hỏi: “Quả táo hung dữ, con khỉ nhỏ đã trở về, em có còn nhớ anh không?”
Khi còn bé anh quá gầy nên mới có biệt danh là con khỉ nhỏ, còn cô thì quá hung dữ cùng gương mặt tròn trịa, nên anh đặt cho cô biệt danh là Quả táo hung dữ.
Ngày đầu tiên hai người gặp nhau đã biết, cả hai như nước với lửa, vừa thấy mặt đã cãi nhau, thậm chí còn đánh nhau.
Khi đó, anh cho rằng cô rất ghét anh, cô cũng giống như những bạn học khác, khinh thường anh là đứa bé không có ba.
Nhưng anh lại không biết rằng, thật ra cô luôn luôn bảo vệ anh, quan tâm anh. Đám bạn học dám bắt nạt anh, cô sẽ đi tìm gặp họ để cảnh cáo, thậm chí còn đánh nhau, cho dù bản thân có bị thương thì cô cũng không hề hối hận.
Từ ngày đó, anh rất ít bị bắt nạt, ngoại trừ mỗi ngày đều phải gây gổ với cô, những chuyện khác đều không còn xảy ra nữa.
Cũng chính vì vậy, anh cứ cho rằng trong đám bạn học cũng chỉ có cô là người hay bắt nạt anh, nên anh rất ghét cô.
Nhưng quyển nhật kí này đã làm thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của anh.
Trong khoảng thời gian còn nhỏ, nếu như anh không gặp được cô, e rằng anh sẽ không chịu đựng nổi khi bị đám bạn học bắt nạt, thậm chí cả việc anh thiếu dinh dưỡng.
Trong 3 năm, thỉnh thoảng cô còn để thức ăn vào trong cặp của anh, còn trao đổi bữa trưa với anh, bởi vậy anh mới khỏe mạnh vượt qua khoảng thời gian khổ sở đó.
“Quả táo hung dữ, bây giờ hãy để cho con khỉ nhỏ bảo vệ em, có được hay không”?
Phong Khải Trạch vẫn nhìn chằm chằm vào sắp tài liệu nhân sự trong tay, nhớ tới mấy ngày trước Tạ Thiên Ngưng bị thất tình, còn uống rượu giải sầu, anh liền cau mày lại không vui.
Anh vừa trở về cô liền bị thất tình, ý trời muốn nói rằng cô chính là của anh.
Bắt đầu từ bây giờ, quả táo hung dữ là của anh.
Cái tên Ôn Thiếu Hoa kia là ai?
Phong Khải Trạch càng nghĩ càng tức giận, trong lòng khó chịu liền móc điện thoại ra gọi, điện thoại vừa kết nối lập tức ra lệnh: “Đường Phi, trong vòng 2 tiếng, anh gửi tài liệu của một người đàn ông tên Ôn Thiếu Hoa vào hộp thư ngay cho tôi”.
Đường phi nhận điện thoại, kinh ngạc đến không giải thích được.
Trước là muốn điều tra tài liệu nhân sự công ty Bách Hóa, giờ lại muốn điều tra thêm một người tên Ôn Thiếu Hoa, thật không biết Đại thiếu gia muốn làm cái gì?