Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 245: Tôi Không Cần Coi Chừng





Phong Gia Vinh đùng đùng tức giận đi tìm Phong Khải Trạch, nhưng vẫn đứng ngoài cổng nhấn chuông, vì tất cả các vệ sĩ đều xin thôi việc, mà thím Chu lại quá bận rộn, cho nên không để ý đến ông ta, mặc cho ông ta liên lục nhấn chuông cửa, chờ cho đến khi không thể chịu đựng được nữa, trực tiếp rống lên, "Tiểu tử thối, mau mở cửa cho tao."

Đường Phi đứng ở bên cạnh, cũng chịu chung cảnh ngộ, nhưng vẫn cố gắng ghi nhớ cách bố trí căn nhà này, nơi nào có thể lẩn trốn, nơi nàò có thể chạy thoát, cố gắng ghi nhớ rõ ràng.

Hắn linh cảm rằng, sau này, mình sẽ phải chạy thoát khỏi ngôi nhà này.

Phong Gia Vinh chỉ biết tức giận nhấn chuông cửa, cũng không phát hiện được những hành động bất thường của Đường Phi, nhấn chuông mãi mà chẳng có ai ra, tức giận dùng chân đạp cửa, "Mở cửa, có nghe hay không, mở cửa ra cho tao."

Sau hơn mười phút, thím Chu mới vội vàng chạy ra, thấy người ở ngoài cửa là Phong Gia Vinh, không dám mở cửa, xoay người vào trong hỏi Phong Khải Trạch.

Phong Gia Vinh thấy thím Chu ra nhưng không mở cửa cho ông ta, ngược lại quay người vào trong, cực kì tức giận mà mắng to, "Bà kia, mở cửa cho tôi nhanh lên, nghe chưa? Mở cửa cho tôi."

Thím Chu hoảng hốt, sợ run cả người, vội vàng chạy vào trong nhà, vừa vội vàng vừa lo nói: "Tiên sinh, ba —— ba cậu đã tới."

Phong Khải Trạch lúc này đang cùng Tạ Thiên Ngưng xem sổ tay hướng dẫn cho sản phụ, hai người đang ngọt ngào ở một chỗ, trò chuyện rất hăng say, vừa nói chuyên vừa sờ bụng cô, ai ngờ nghe được tiếng của thím Chu, toàn bộ không khí vừa nãy liền biến mất.

"Tốc độ của ông ta đúng là nhanh thật, mới vừa có thông tin đãlập tức chạy đến đây ngay , đúng là nhanh hơn với anh dự tính." Phong Khải Trạch khinh thường giễu cợt, tựa như đã sớm biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Tạ Thiên Ngưng nhăn mày khó hiểu, lo sợ lần này Phong Gia Vinh sẽ đến đây làm loạn, nặng nề hỏi: "Con khỉ nhỏ, anh đã biết ba anh sẽ đến đây."

"Đúng, dĩ nhiên ông ta sẽ đến tìm chúng ta, anh đang chờ ông ta đó. Em đừng khẩn trương, ở đây là nhà của chúng ta, ông ta sẽ không dám làm gì đâu, hơn nữa, lợi thế nằm trong tay chúng ta, sợ cái gì chứ?" Anh cố làm lớn chuyện này, mục đích là để Phong Gia Vinh đến tìm anh, cho nên lần này tất mhiên là phải gặp ông ta.

"Mặc dù nói thế nào đi nữa, dù sao ông ta cũng là ba anh, quan hệ giữa hai người không thể nào thay đổi được. Thật ra em thấy, ba anh chỉ quá coi trọng tiền bạc và quyền lực mà thôi, chỉ cần ông ấy không động đến chúng ta, chúng ta cũng không cần làm khó ông ấy đâu, ông ấy có cuộc sống của ông ấy, chúng ta có cuộc sống của chúng ta, như vậy không phải tốt hơn sao?"

Mặc dù Phong Gia Vinh hơi vô lý, nhưng cô hi vọng tình cảm cha con bọn họn đừng quá gay gắt như vậy, dù sao cũng là cha con, đều là người thân trong gia đình, cãi nhau như vậy cũng không tốt, hơn nữa bọn họ như vậy đều vì cô, nên cô cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.

"Vậy để xem ông ta có chịu không đã. Thím Chu, bác cứ mở cửa cho ông ta vào." Phong Khải Trạch đặt cuốn sách lên trên bàn, thoải mái ngồi trên ghế sôfa không hề căng thẳng, trên mặt hiện ra nụ cười tà mị, cứ như mình đã khống chế mọi thứ.

Đợi lát nữa, Phong Gia Vinh sẽ ngoan ngoãn đồng ý mọi yêu cầu của anh.

"Vâng" Thím Chu nghe lệnh, không căng thẳng như lúc nãy nữa, chạy ra mở cửa.

"Con khỉ nhỏ, thím Chu chắc rất bận, vậy để em đi pha trà cho." Tạ Thiên Ngưng cũng cần tôn trọng ông ta, nên muốn đi pha trà mời Phong Gia Vinh.

"Không cần pha trà đâu? Em ngồi đây, không cho phép em đi đâu cả, nên nhớ em đang là sản phụ đó." Phong Khải Trạch không để cô đi, kéo cô ngồi xuống.

Nhưng cô vẫn không nghe lời anh, kiên trì đi pha trà, "Em mới mang thai hơn một tháng, bụng chưa lớn lắm, anh đừng có cái gì cũng không cho em làm. Mặc kệ anh, có khách tới nhà, chúng ta nên đón tiếp chu đáo, huống chi ông ấy là ba anh, mặc dù ông ấy không thừa nhận em là con dâu, nhưng em vẫn coi ông ấy là ba em, chuyện sau này cứ từ từ tính. Được rồi, có khách, em đi pha trà đây."

"Thôi, em đừng phí công vô ích, thế nào chút nữa cũng cãi nhau, nói không chừng sẽ đập đồ đạc nữa, cần gì phải tốn công pha trà. Nếu ông ta đổ ly trà em pha, vậy chẳng phải công cốc sao?"

"Mặc kệ chút nữa xảy ra chuyện gì, em vẫn đi pha trà đây." Cô dịu dàng cười cười, sau đó đi pha trà.

Lần trước lúc ở Phong gia, Phong Gia Vinh nói cô không biết lễ phép, lần này cô phải biểu hiện cho tốt mới được, còn những thứ khác, đều không quan trọng.

Phong Khải Trạch không ép buộc cô được, đành để cô làm, dù sao cũng là ở nhà mình, Phong Gia Vinh chắc sẽ không làm hại gì đến cô, đại khái có thể yên tâm.

Tạ Thiên Ngưng vừa đi pha trà, thím Chu liền dẫn Phong Gia Vinh vào.

Phong Gia Vinh vừa vào cửa, tức giận đi đến trước mặt Phong Khải Trạch, chất vấn: "Phong Khải Trạch, mày không coi ai ra gì cả, mày có biết mày đã làm gì không?"

"Tất nhiên tôi biết mình đang làm gì, chẳng qua chuyện tôi làm có liên quan gì tới ông, ông đã đoạn tuyệt quan hệ với tôi, chúng ta bây giờ chẳng liên quan gì đến nhau cả, giờ ông không có quyền can thiệp vào chuyện của tôi." Phong Khải Trạch ngồi bất động, khinh miệt nhìn ông ta, cười cười khinh thường, môi mỏng chau lên, xuất hiện vòng cung tà mị.

"Mày muốn uy hiếp tao, mày nói chúng ta không có quan hệ gì?"

"Ông không muốn người khác uy hiếp ông, vậy trước đây ông uy hiếp người khác, thì sao?"

"Người khác sống chết ra sao tao mặc kệ, tao chỉ quan tâm chuyện của tao."

"Vậy thì tốt, tôi cũng trả lời ông rồi đó...ông chết hay sống tôi cũng mặc kệ, tôi chỉ quan tâm đến chuyện của chính mình, tôi muốn cuộc sống của vợ con tôi hạnh phúc, vậy mà ông dám uy hiếp bọn họ, tôi đương nhiên lo cho vợ con tôi trước nhất, về phần ông, tôi không quan tâm."

"Phong Khải Trạch ——" Phong Gia Vinh bị chọc tức, xông lên, hai tay nắm lấy áo Phong Khải Trạch, muốn đánh anh.

Phong Khải Trạch ngồi vững vàng bất động, một tay nắm thành ghế, một tay dùng sức đẩy Phong Gia Vinh ra, lạnh lẽo cảnh cáo nói: "Ở đây không phải Phong gia, mà là nhà tôi, tốt nhất ông chớ làm loạn, nếu không người bị thiệt chính là ông."

"Câm miệng, bây giờ tao ra lệnh ày, lập tức chuyển số cổ phần của Tạ Thiên Ngưng về, có nghe không, ngay lập tức." Phong Gia Vinh không buông tay, dùng hết sức lực níu cổ áo anh, nghiêm nghị ra lệnh.

"Ông nghĩ có thể ra lệnh cho tôi nữa sao?"

"Tao mặc kệ, tao chỉ biết, mày mau lấy lại 65% cổ phần nhanh."

Phong Khải Trạch cười khinh bỉ, dùng lực kéo Phong Gia Vinh ra, sau đó sửa sang lại quần áo, lạnh lùng nói: “Ông đừng mơ rằng có thể ra lệnh cho tôi, nếu ông còn muốn giữ cái chức chủ tịch ình, thì ngồi xuống, im lặng nghe điều kiện của tôi, nếu như đồng ý, vị trí đó sẽ không thay đổi, còn nếu như không, vậy thì ông cứ tạm biệt cái vị trí đó của ông đi."

"Mày không có tư cách để nói điều kiện với tao." Phong Gia Vinh ngồi xuống, tay hơi đau, nhưng vẫn không để ý, căm tức nhìn người trước mắt.

Ông ta thật hối hận khi ngày xưa đem thằng nhóc này về nuôi, nếu như không đem nó về, bây giờ ông và Phong Khải Trạch cũng không đối nghịch nhau.

Sai một li, đi một dặm.

"Ông sai rồi, bây giờ không phải ông ra điều kiện với tôi. Phong Gia Vinh, ông đừng quên, Thiên Ngưng là cổ đông lớn nhất của Phong thị, hiện tại mọi chuyện do chúng tôi định đoạt, ông chỉ việc nghe theo, chẳng lẽ ông chưa hiểu tình huống bây giờ sao?"

"Mày ——"

"Ngoan ngoãn ngồi xuống, nghe tôi nói rõ điều kiện, tôi cũng không muốn cãi nhau với ông, dù gì ông cũng là một nhân vật lớn, nói chuyện làm việc phải biết kiềm chế, đừng có chuyện gì cũng cãi nhau, nếu để người ngoài biết, chẳng phải ông sẽ mất mặt sao?".

"Mày —— hừ ——" Phong Gia Vinh không thể phản bác, đành ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện, hai mắt sắc bén trừng mắt nhìn anh, tràn đầy oán hận.

Phong Khải Trạch không bận tâm bộ dạng oán hận của ông ta, dáng vẻ hơi thả lỏng, mang theo một chút tà ác.

Lúc này Tạ Thiên Ngưng bưng trà đi tới, đưa đến trước mặt Phong Gia Vinh, trong lòng căng thẳng, cung kính nói: "Cha, mời dùng trà."

Phong Gia Vinh nghe một tiếng ‘ cha ’, nhìn ly trà nóng trước mắt, cả người hơi rung, giật mình nhìn cô, trong lòng chợt thoáng qua một tia ấm áp chưa bao giờ có, nhưng rất nhanh bị ông ta chặn lại, lạnh lùng cự tuyệt, “ Tôi không uống."

Ông ta không phải người quan tâm đến tình thân, cho nên không thể vì một cái xưng hô, một ly trà mà cảm động, ông ta không phải.

"Con biết người chưa chấp nhận con là con dâu, chẳng qua là con cũng gọi người là cha rồi, nên mời người uống."

"Cô đừng cho là chỉ cần nói vài lời là tôi có thể chấp nhận, đừng mơ."

"Con chỉ làm chuyện con phải làm, cũng không suy nghĩ nhiều về những thứ khác . Con đặt trà ở trên bàn, nếu như người khát nước thì hãy uống." Tạ Thiên Ngưng cung kính đem ly trà đặt trước mặt Phong Gia Vinh, sau đó ngồi bên cạnh Phong Khải Trạch.

Phong Gia Vinh liếc ly trà trước mặt, không biết tại sao , đột nhiên rất muốn uống một hớp, nhưng lý trí lại đè lại, để ông giữ vững bộ dạng trước đó, nhưng vô ý nhìn thấy cuốn sách trước mặt, tầm mắt không tự chủ rơi xuống bụng Tạ Thiên Ngưng, cảm thấy có chút phức tạp đối với đứa bé trong bụng của cô.

Đứa bé này là cháu nội ông, tự nhiên ông lại cảm thấy có chút thân thiết, nhưng ông không cần Phong Khải Trạch thứ hai xuất hiện.

Đúng, không cho phép Phong Khải Trạch thứ hai xuất hiện, ông tới đây có chuyện quan trọng phải làm, về những thứ khác, tất cả đều không quan trọng, ông tuyệt đối sẽ không bị một ly trà cùng vài ba lời nói của Tạ Thiên Ngưng thuyết phục.

Đường Phi theo chân Phong Gia Vinh, tuy nhiên từ đầu đến cuối cũng không nói câu nào, mặc dù cúi đầu không dám nhìn trộm, nhưng khóe mắt hắn lại nhìn chằm chằm Tạ Thiên Ngưng, muốn tìm nhược điểm của cô, để có thể xuống tay.

Nhược điểm Tạ Thiên Ngưng là Phong Khải Trạch, mặc dù Phong Khải Trạch không phải người dễ đối phó, nhưng cũng không phải là không thể đối phó.

Có lẽ hắn nên bắt đầu từ Phong Khải Trạch.