Một đám lưu manh xông ra ngăn Phong Khải Trạch. Không để cho anh đi. Nhìn thấy bọn chúng không có ý đồ tốt. Hách dịch nói chuyện."Nhóc con. Đến địa bàn của bọn tao. Mà không uống một ly rượu đã muốn rời đi sao?"
"Ai quy định vào đây phải uống rượu mới được đi?" Phong Khải Trạch cũng không để những người này ở trong mắt. Thấy Ôn Thiếu Hoa vội vàng rời khỏi. Trong lòng cũng đoán rằng những người này hình như có quan hệ với hắn.
Bây giờ Ôn Thiếu Hoa nghèo giống một tên ăn xin. Những người này chắc không phải do hắn thuê. Bởi vì hắn thuê không nổi.
Nếu như không phải Ôn Thiếu Hoa. Vậy tại sao những người này muốn ngăn cản anh. Muốn gây sự. Thế ai là tên cầm đầu.
"Ở đây là địa bàn của tao. Quy định dĩ nhiên là do tao định. Hôm nay không trả tiền. Đừng mơ có thể rời đi."
"Đúng. Hơn nữa còn phải trả giá gấp mười lần."
"Tại sao lại phải trả giá gấp mười lần?" Phong Khải Trạch nhìn ra được. Những người này là cố ý gây phiền toái cho anh. Dù vậy. Anh cũng không để ý lắm. Loại côn đồ nhát gan này. Chỉ biết bắt nạt người khác. Gặp phải những người lớn mạnh hơn một chút thì thở cũng không dám. Nhưng anh vẫn cảm thấy bực mình. Giống như hôm nay anh ra ngoài để người khác coi thường hay sao?
Anh cũng không phải người dễ bị người khác coi thường. Những tên này chắc chắn là có ngừơi đứng sau lưng. Cho nên mới to gan như vậy dám trêu chọc đến anh.
"Bởi vì tao đang rất vui."
"Nếu như mày không muốn uống rượu cũng được thôi. Lấy toàn bộ tiền trên người mày đưa đây."
"Chiếc nhẫn trên tay mày cũng vậy."
"Bộ qùân áo trên người nó cũng được đó. Rất đắt tiền. đưa đây luôn."
"Đúng là rất đắt tiền. Tao thấy được toàn thân nó đều là tiền. Ngay cả cơ thể chắc cũng có giá trị đấy."
"Thì ra các người là dân cướp bóc." Phong Khải Trạch khinh thường cười lạnh. Nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay mình một lát. Âm trầm hỏi: "Nhưng mà chúng mày thấy tao là đối tượng có thể cướp hay sao?"
"Nhóc con. Cũng mạnh miệng gớm nhỉ. Đừng quên. Bây giờ mày chỉ có một mình. Chúng tao lại có rất nhiều người. Mày có thể đối phó với tất cả chúng tao không?"
"Cái thứ công tử trói gà không chặt như mày. Nếu hôm nay không để lại chút tiền. Sợ rằng ngay cả cánh cửa này mày cũng không thể đụng tới."
"Nói dài dòng như vậy làm gì. Trực tiếp đánh là được."
Một tên không thể chịu đựng được nữa xông lên. Dứt khoát trực tiếp ra tay chém giết. Những người còn lại cũng đi theo sau.
Trong quán rượu đột nhiên có đánh nhau. Mọi người lập tức hốt hoảng bỏ chạy. Tình thế lúc đó. Rối loạn cả lên. Nhưng cũng có vài người không rời đi. Rối rít tham gia cuộc chiến.
Đứng tại chỗ. Phong Khải Trạch thuận tay cầm ly rượu trên bàn. Hướng chính xác đập lên đầu bọn chúng. Sau đó né tránh chúng đánh lại. Đánh một hồi mới phát hiện người của bọn chúng vẫn còn rất đông. Có thể thấy được chúng không phải là côn đồ bình thường. Mà là những tên đâm thuê chém mướn*. Bởi vì có quá nhiều người. Cho nên vô tình anh bị cuốn vào. Nhưng anh chỉ muốn thoát ra. Cứ đánh nhau với chúng. Cuối cùng người chịu thua thiệt nhất định là anh.
• Nguyên văn là Hắc đạo thượng côn đồ.
Nhẹ nhàng linh hoạt chạy qua vài tên côn đồ. Chính là muốn lao ra cửa quán rượu. Kết quả đột nhiên cánh cửa bị đóng lại. Một tên trước ngực xăm hình rồng lửa cản đường lui của anh. Gian tà nói: "Muốn đi. Không dễ như vậy đâu."
"Các người đến đây là có chuẩn bị. Xem ra chúng mày biết tao là ai. Đúng không." Phong Khải Trạch không sợ hãi. Mặc dù có chút hối hận khi đến nơi hẹn. Nhưng vẫn không chút sợ.
Khó trách mới vừa rồi Ôn Thiếu Hoa lại dễ dàng thỏa hiệp như thế. Thì ra mục đích của hắn là phải lừa anh tới nơi này. Chỉ sợ sau lưng Ôn Thiếu Hoa còn có ai đó.
Một ngày nào đó anh sẽ tìm ra kẻ này.
"Dĩ nhiên là biết. Hiện tại ai lại không biết danh tính của Phong thiếu gia đây? Mày vì một con đàn bà mà hại ba mày khó khăn. Bây giờ chả ai không biết cả. Vậy thì đương nhiên tao cũng biết." Anh Long lắc cổ mình. Nhíu mày trả lời. Giống như đang làm nóng người. Chuẩn bị đánh nhau.
"Chúng mày biết rõ thân phận của tao mà còn làm như vậy. Là do túng thiếu. Hay là có người sai khiến. Tao nghĩ. Có người phía sau chúng mày là hợp lí nhất. Bây giờ tao cho tụi bây hai sự lựa chọn. Một là tao trả tụi bây gấp hai lần. Chúng mày nói cho tao biết người chủ mưu chuyện này là ai. Hai chính là cứ chờ vận xui của tụi bây đi."
"Phong thiếu gia. Tụi tao làm việc cũng có nguyên tắc. Không phải cứ trả giá cao là có thể biết được mọi chuyện. Làm gì cũng phải có uy tín. Nếu như lúc này tao bán đứng người thuê mình. Như vậy lần sau sẽ chẳng có ai thuê chúng tao làm việc nữa. Về sau, chúng tao phải sồng như thế nào?"
"Nếu như chúng mày chọn cách thứ hai. Chỉ sợ sẽ chẳng còn cơ hội mà làm việc nữa."
Lời nói của Phong Khải Trạch. Khiến ột vài đàn em của tên Long hơi do dự. Không nhịn được khuyên: "Anh Long. Em thấy nó nói cũng đúng. Nếu như đắc tội với Phong Khải Trạch. Về sau chúng ta có thể khó mà làm ăn."
"Đúng vậy a. Mặc dù hắn không phải là xã hội đen. Nhưng ảnh hưởng của hắn thì. Chúng ta đừng nên chọc vào dễ chọc."
"Anh Long ——"
"Được rồi. Tất cả chúng mày im hết đi. Cuộc giao dịch này chúng ta đã lấy tiền rồi. Không làm cũng phải làm. Không làm chỉ còn một con đường chết. Nếu làm còn có con đường sống. Chúng ta bây giờ không có lựa chọn nào khác. Chỉ có thể làm thôi." Tên Long kiên quyết không thay đổi chủ ý. Nhưng lại rất hối hận khi nhận giao dịch này.
Sớm biết hắn cũng không nhận làm cho Đường Phi rồi. Nhưng nếu như hắn không nhận. Sau này Đường Phi cũng không cho bọn hắn làm ăn yên ổn. Không có “việc làm”. Bọn họ lấy cái gì sống qua ngày.
Hai bên đều là thú dữ. Hôm nay tên đã lắp vào cung. Không bắn không được.
"Xem ra các người cũng chán sống rồi." Phong Khải Trạch không hề muốn thuyết phục chúng nữa. Cho dù biết có đánh nhau thì phần thắng không lớn, nhưng vẫn muốn đánh. Bởi vì không còn biện pháp nào khác.
Nếu như Cự Phong có ở chỗ này. Tuyệt đối chúng không phải đối thủ của anh. Chỉ tiếc cậu ta không có ở đây.
"Phong thiếu gia. Mày cũng đừng trách tụi tao. Chúng tao chỉ nhận tiền làm việc. Nếu như sau này mày muốn trả thù. Vậy thì đi tìm kẻ đứng sau mà tính sổ."
"Mày sẽ nói cho tao biềt người đứng sau là ai à?"
"Tao sẽ không nói ày biết đó là ai. Mày cũng có bản lãnh. Chắc hẳn tự mày có thể tìm ra. Mày yên tâm, hắn ta cũng chỉ muốn tụi tao bắt mày. Cũng không muốn tao giết mày. Nếu như mày không muốn bị thương. Vậy thì ngoan ngoãn để cho tụi tao trói lại. Nếu không động tay động chân. Cũng không tốt gì."
"Đừng mơ." Phong Khải Trạch đột nhiên ra tay. Không muốn đánh nhau với đám lâu la này, mà trực tiếp hướng đến tên Long. Muốn bắt hắn làm con tin.
Tên Long đã sớm đề phòng. Cho nên có thể kịp lúc né tránh. Lộ ra những cây kim tẩm thuốc mê. Đánh nhau với anh.
Những tên khác cũng vậy. Lấy những cây kim ra chuẩn bị. Không đánh nhau. Mà chỉ muốn hướng trên người Phong Khải Trạch mà đâm châm*.
• cây kim nhỏ.
•
Phong Khải Trạch nhanh chóng tránh được cây châm thứ nhất, thứ hai. Thậm chí là thứ ba, thứ tư, thứ năm. Nhưng đối phương lại có rất nhiều. Tên Long ca cũng không phải người đơn giản. Cuối cùng không thể bảo toàn mà lui. Trên cánh tay bị một cây châm đâm phải. Cả người tê dại. Vì vậy động tác cũng không nhanh nhẹn như trứơc. Kết quả lại bị dính cây thứ hai. Ngay lúc đó anh bị một người phía sau đánh lén vào đầu. Hôn mê bất tỉnh. Té xuống đất.
Người cầm gậy gỗ đánh chính là tên Long. Sau khi đánh xong tay lại hơi run. Thở dài nói: "Thật không hổ là Phong Khải Trạch. Nếu như không phải chúng ta đã sớm có chuẩn bị. Chỉ sợ là không hạ gục được hắn."
Lúc này. Có một người bứơc ra từ phía sau quán. Vừa vỗ tay vừa khen: "Tốt. Làm tốt lắm."
Người đi ra là Đường Phi. Khi đến người Phong Khải Trạch. Đứng bất động. Cúi đầu nhìn anh một cái. Hả hê cười.
Bắt được Phong Khải Trạch rồi. Chuyện đã thành công được một nửa.
"Đường gia. Cuộc giao dịch này tôi sợ không làm nổi. Sự nguy hiểm quá nhiều. Nếu như Phong Khải Trạch còn sống trở về. Tất nhiên sẽ trả thù tôi. Anh nói tôi nên làm như thế nào? Nếu như không phải bởi vì mấy năm nay, anh chăm sóc anh em của bang chúng tôi. Tôi sẽ không dám làm chuyện này." Tên Long thì không vui mừng như Đường Phi. Mặc dù đã làm xong mọi chuyện. Nhưng lại lo lắng cho sau này.
Mặc dù hắn không biết tại sao Đường Phi lại muốn bắt Phong Khải Trạch. Nhưng mà hắn cũng phải kiếm đường lui ình.
"Anh Long. Chuyện nên làm cũng đã làm. Nói những thứ này còn có ý nghĩa nữa sao?" Đường Phi cười nói. Hoàn toàn thay đổi. Không hề giống như tên hầu bị sai khiến nữa.
"Đương nhiên là có. Tôi chỉ muốn anh em trong bang còn có đường lui. Chẳng lẽ anh muốn chúng tôi vào con đường chết?"
"Nếu tôi ép các anh vào con đường chết. Thì nhất định anh sẽ khai tôi ra. Cho nên tôi sẽ giúp các người tìm ra lối thoát. Chuyện này anh có thể yên tâm."
"Đường lui như thế nào."
"Tôi sẽ không để cho Phong Khải Trạch còn sống mà trở về. Hắn chết. Các người sẽ không sao cả."
"Anh muốn giết hắn?" Tên Long càng nghĩ càng thấy chuyện này không đơn giản. Có cảm giác bị người khác xem như một con cờ.
Đường Phi bắt Phong Khải Trạch nhất định có mục đích gì khác. Mục đích còn chưa đạt được thì tất nhiên sẽ để anh ta còn sống. Ngay khi không còn mục đích gì. Phong Khải Trạch còn sống vẫn còn là mối đe doạ của hắn.
"Tôi sẽ tìm cách để nó không còn mạng trở về, Nếu như nó mạng lớn. Cậu yên tâm. Tôi cũng sẽ tìm cách khác cho các cậu." Đường Phi tận lực trấn an tên Long. Nhưng không phải là qua loa. Mà là nghiêm túc nghĩ phải làm sao.
Tên Long không phải Ôn Thiếu Hoa. Không có ngu như vậy. Hơn nữa hắn còn có chút thế lực. Nếu quả thật chọc đến hắn. Chỉ sợ chuyện càng bất lợi hơn.
"Đường gia. Anh đã nói như vậy. Thế rốt cuộc đường lui ấy là gì?"
"Tôi sẽ cho cậu một khoản tiền. Một khoản đủ để cho cậu và anh em của cậu sốnng sung sướng cả đời. Sau đó các cậu hãy rời đi. Nếu xảy ra chuyện gì. Liền đổ tội lên đầu Ôn Thiếu Hoa. Là do hắn đem Phong Khải Trạch đưa tới đây. Tất cả tội danh sẽ để cho hắn gánh."
"Chuyện này ——" Tên Long vẫn có chút lo lắng. Không muốn mình vướng vào thêm rắc rối.
"Anh Long. Chuyện đến nước này, anh không có lựa chọn nào khác. Bây giờ chúng ta đang đứng cùng một chiếc thuyền. Nếu như thuyền chìm. Chúng ta sẽ cùng nhau chết đuối. Hiểu chưa?"
"Được. Vậy tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?"
"Đem Phong Khải Trạch đến chỗ anh. Bịt mắt, bịt miệng. Tốt nhất là bịt luôn tai hắn. Sau đó thừa dịp lúc ban đêm giấu hắn đi. Sau đó chờ lệnh của tôi.".
"Theo lời Đường gia mà làm." Long ca không tiếp tục do dự nữa. Trực tiếp theo lời Đường Phi nói mà làm.
Không phải hắn không do dự. Mà là hắn hết cách rồi. Hôm nay chỉ có thể đi về phía trước. Không thể lui được nữa. Về phần kết quả như thế nào. Để sau tính.