Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 268: Cuộc Đời Này Có Em



Chuyện này ngày càng hỗn loạn, nhưng lại càng ngày càng đến gần chân tướng.

Dư Tử Cường tìm trong đầu những nâhn vật hắc đạo mà mình quen biết, đúng chính xác là có người trên ngực xăm hình một con rồng lửa, "Em từng nghe có người nhắc đến một tên Long nào đó, nghe nói trước ngực hắn có xăm một con rồng lửa, chỉ là không biết tên Long này có phải là người anh cần tìm hay không, dù sao cũng có rất nhiều người thích xăm hình rồng lử? ,

"Mặc kệ có phải hay không, lấy một tấm hình của tên Long đó cho tôi xem”, Phong Khải Trạch gián tiếp ra lệnh.

Anh nói như vậy, khiến Dư Tử Cường có chút không thoải mái, đang muốn oán trách mấy câu, nhưng thấy một chân đối phương bị cố định treo ở trên kia, không thể làm gì khác hơn là nuốt xuống toàn bộ lời muốn nói, "Được, tạm thời bây giờ anh là mộ phế nhân, tôi sẽ giúp anh chuyện này. ,

". . . . . .”

"Dư Tử Cường, cậu nói ai tàn phế?” không đợi Phong Khải Trạch lên tiếng, Tạ Thiên Ngưng lại nổi nóng, cô rất không thích nghe những lời này, rống to chất vấn.

Đinh Tiểu Nhiên nhân cơ hội này mà hả hê, "Ha ha, có người nói hoạ là từ trong miệng bay ra, đáng đời.”

Dư Tử Cường biết mình nói sai, ngượng ngùng cười, không ngừng lui xuống cửa, "Mọi người cứ coi như là tôi không có nói gì hết a, ta bây giờ tôi lập tức giúp anh tìm một tấm hình của tên Long, đi trước một bước, thư ký Đinh, đi.”

Vừa mới dứt lời, lập tức đi ra ngoài cửa, trốn.

"Ai là thư ký của cậu? Dư Tử Cường, cậu giải thích rõ ràng cho tôi, tôi có đầng ý làm thư ký cho cậu sao? Cậu đừng hòng chạy, trở lại nói rõ cho tôi niết xem nào.” Đinh Tiểu Nhiên đuổi theo, tiếng la mắng ngày càng lớn, các phòng bệnh khác cũng trờ nên lay động.

"Thật là một đôi sống oan gia, hi vọng bọn họ có thể có một kết quả tốt.” Tạ Thiên Ngưng bất đắc dĩ mà lắc đầu, căn bản không lo lắng bọn họ cãi nhau, bởi vì cô biết, bọn họ càng tranh cãi thì tình cảm càng tốt.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người, Đới Phương Dung biết mình là dư thừa, vì vậy cười trộm kiếm cớ rời đi, "Khải Trạch, Thiên Ngưng, nhất định hai đứa có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau, vậy dì sẽ không quấy rầy hai đứa nữa, dì trở về bảo thím Chu làm vài món ngon, sau đó đem đến cho hai đứa, thuận tiện mang vài bộ quần áo cho hai đứa tắm rửa luôn, dì đi đây.”

"Mẹ, cám ơn mẹ.”

"Không cần cám ơn, không cần cám ơn, hai đứa chăm sóc nhau cho cẩn thận là được rồi. Thiên Ngưng, con phải chú ý nghỉ ngơi, nếu như mệt mỏi thì cứ nằm lên giường mà ngủ 9i, biết không?”.

"Con biết rồi.”

"Vậy dì đi.”

Phong Khải Trạch nhìn Đới Phương Dung đóng cửa rời đi, chỉ cười nhàn nạht, rất nhanh lại rơi vào trầm tư, vẻ mặt rất nặng nề, giống như đang nghĩ chuyện gì rất quan trọng vậy.

Tạ Thiên Ngưng dựa vào nét mặt của anh có thể đoán được bây giờ anh đang nghĩ cái gì, vì vậy liền khuyên anh, "Con khỉ nhỏ, không cần nghĩ về những chuyện không vui đó nữa, hiện tại sức khỏe là quan trọng nhất, chờ vết thương lành lại rồi xử lý chuyện này cũng không muộn

"Chờ vết thương lành lại, chỉ sợ bọn cướp lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thôi. Thiên Ngưng, em yên tâm, anh sẽ cố gắng hết sức giúp em lấy lại số tiền kia,” vì cứu anh, cô không một một chút do dự lấy sồ tiền kia chuộc anh ra, hành động như vậy làm cho trái tim anh cảm thấy rất ấm áp, trên thế giới này có rất ít người con gái như thế.

Nhưng mà anh lại gặp được cô gái như thế, chính là cô.

"Lấy lại được hay không không quan trọng, quan trọng là anh bình an là được rồi. Anh có biết không, em thật sự vô cùng sợ bọn cướp sẽ giết con tin, em không dám nghĩ đến một ngày không có anh, càng không muốn con của chúng ta còn chưa ra đời lại không có ba. Mấy ngày nay, em không ngừng cầu nguyện, em tình nguyện đổi mười tỷ để lấy sự bình an của anh.”

Những lời này làm anh cực kỳ cảm động, ôm cô vào trong ngực, cảm nhận sự vui sướng khi có một người vợ như vậy, "Cuộc đời này có em, thật tốt quá.”

Cô cọ đầu nhè nhẹ vào ngực anh, hạnh phúc cười, lặp lại lời của anh, "Cuộc đời này có anh, thật tốt quá.”

Mặc dù cô rất thống hận Ôn Thiếu Hoa làm anh bị thương như vậy, nhưng cô vẫn cảm tạ ông trời, để cho anh còn sống mà trở về.

"Em xem em đi, mấy ngày nay lại gầy đi rồi, sau này phải bồi dưỡng vào, biết không.” Anh nâng gương mặt cô lên, bởi vì cô gầy đi mà cảm thấy đau lòng.

Ngược lại cô cũng bóp mặt của anh, giống như đau lòng nói: "Anh cũng vậy, gầy đi rất nhiều rồi, cũng phải bồi dưỡng.”

"Được, chúng ta cùng nhau bồi dưỡng, không chỉ bù lại, mà anh còn múôn bọn bắt cóc phải trả giá thật đắt.” Phong Khải Trạch lại nghĩ tới bọn cướp, trong mắt tràn đầy tức giận, giống như muốn ăn thịt bọn chúng vậy.

Tạ Thiên Ngưng biết bây giờ không thể bỏ qua chuyện này được, không thể làm gì khác hơn là nói với anh, "Khải Trạch, anh đoán ra chuyện gì à?”

"Ôn Thiếu Hoa đã sa lưới, cho nên không cần anh động thủ dạy dỗ hắn, anh đoán, Ôn Thiếu Hoa chẳng qua là một tên lính quèn thôi, là kẻ chết thay người chủ mưu, chuyện này nhất định là do kẻ chủ mưu kia sắp xếp toàn bộ, cho nên chúng ta tra ra từ trong miệng Ôn Thiếu Hoa, coi như moi ra, nhưng không có bất kỳ bằng chứng gì, không có ai chứng, cảnh sát cũng không làm gì được đối phương.”

"Nếu kẻ chủ mưu này cao minh như thế, em thấy chuyện này là xong rồi, coi như là của đi thay người.” Cô không muốn truy cứu chuyện này nữa, dù sao đối phương có thể làm ra chuyện bắt cóc như vậy, chắc chắn là không nên chọc vào hắn nữa, rất có thể là đồng quy vu tận, cô không thể đế cho anh mạo hiểm nữa.

Cô nghĩ như thế, nhưng anh vẫn không thay đổi suy nghĩ của mình, nhất định truy cứu đến cùng, "Không được, nếu như anh không dàn xếp ổn thỏa, vậy thì sau này sẽ có càng nhiều người có ý đồ với anh, Phong Khải Trạch anh cũng không phải là dễ chọc a.”

"Con khỉ nhỏ ——“

“Em yên tâm, lần trước chỉ là do anh khinh địch, cho nên mới bị bắt, anh không phải loại người một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, người khác càng muốn cắn anh...anh phải lập tức cắn lại bọn họ, hơn nữa làm cho bọn họ vĩnh viễn không thể đứng dậy.”

Cô biết mình không khuyên nổi anh, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, nhắc nhở anh một chút, "Con khỉ nhỏ, làm mọi việc cẩn thận một chút, em cảm thấy kẻ đứng sau chủ mưu chuyện này không phải là người đơn giản.”

"Xin lỗi, nếu như hắn ta thật sự là người không đơn giản, thì không nên báo cảnh sát khiến Ôn Thiếu Hoa bị bắt, mà là lén lút diệt khẩu. Ôn Thiếu Hoa bị bắt, có nghĩa là thận phận hắn rất dễ bị bại lộ, cho dù hắn làm không chê vào đâu được, cảnh sát không tìm được bất kỳ chứng cớ nào, nhưng hắn đều có một chút nghi phạm, em cảm thấy anh sẽ dễ dàng bỏ qua cho một nghi phạm sao? Anh không chỉ muốn biết, mà còn phải tra xét rõ ràng, để cho hắn ta không thề giấu giếm được.”

"Diệt khẩu —— sao anh lại nói kinh khủng như vậy a?”

"Chẳng lẽ em quên anh là ai sao? Anh là Phong Khải Trạch, hoá thân của ma quỷ, người khác không chọc anh, anh sẽ không động vào, nhưng người nào dám trêu anh...nếu cần thiết anh sẽ đáp trả hắn gấp mười lần.”

"Dạ dạ dạ, em hiểu rõ rồi, nhưng hiện tại anh bị gãy chân, nằm ở trong bệnh viện, làm sao có thể tìm bọn chúng tính sổ được đây? Cho nên anh vẫn nên ngoan ngoãn dưỡng thương cho tốt, chờ vết thương lành anh muốn làm gì cũng được.” Cô thật sự là hết cách với anh, chỉ là cũng đúng, không dàn xếp ổn thỏa không phải là phong cách hành sự của anh.

"Chân anh không cần phải hai ba tháng mới khỏi, hai ba tháng sau, bọn cướp đã sớm biến mất rồi, cuối cùng anh cảm thấy kẻ này chắc chắn là người bên cạnh chúng ta, chỉ là chúng ta không biết mà thôi.”

"A, làm sao có thể?” Tạ Thiên Ngưng vừa mới bắt đầu suy nghĩ đã cảm thấy không thể như vậy rồi, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, đột nhiên cảm thấy có thể, "Đúng rồi, có chuyện này rất kỳ quái, Dư Tử Cường ở trong nhà đeo cho em thiết bị nghe lén, nhưng bọn cướp tự nhiên lại biết trên người em có thiết bị nghe lén, chuyện này em nghĩ mãi mà không ra, vẫn cho là Dư Tử Cường có vấn đề, nhưng em không phát hiện Dư Tử Cường có hiện tượng gì cà.”

Nghe thấy chuyện này, Phong Khải Trạch gật đầu một cái, khẳng định nói: "Xem ra bọn cướp chính là người bên cạnh chúng ta, nhất cử nhất động của mọi người hắn đều biết. Thiên Ngưng, lúc Dư Tử Cường đeo thiết bị nghe lén cho em, có người nào ở hiện trường?”

"Em ở cùng mẹ, Dư Tử Cường và Tiểu Nhiên, mới có chính là thím Chu, còn có Đường Phi.”

"Em và mẹ còn có Tiểu Nhiên và thím Chu không thể nào là bọn cướp được, còn lại cũng chỉ có Dư Tử Cường và Đường Phi thôi. Dư Tử Cường là chủ tịch ngân hàng, căn bản cũng không thiếu tiền, tội gì mạo hiểm làm chuyện như vậy. ,

"Vậy cũng chỉ còn lại Đường Phi thôi, sẽ là hắn sao?” đoán tới đoán lui, cuối cùng suy đoán ra cái kết quả này, thật là kinh người.

Thật sự là Đường Phi sao?

"Có khả năng nhất chính là hắn, anh hiểu rất rõ Phong Gia Vinh, nhất định hắn sẽ phái Đường Phi đi thăm dò em có bao nhiêu tư sản, nhưng Phong Gia Vinh lại không biết em có mười tỷ, có thể thấy được Đường Phi đã che giấu chuyện này. Đường Phi một lòng muốn đi trước, có thể thấy hắn thấy ở bên cạnh Phong Gia Vinh không có tiền đồ, nghĩ ra đường khác, nhưng lại không có tiền, vì vậy liền có chủ ý lên người củ em.”

Theo giả thuyết này xem ra, người cho anh ăn nhất định là Đường Phi, khó trách khi đó anh có một cảm giác quen thuộc.

"Mới vừa rồi Đường Phi vẫn còn ở nơi này.”

"Đây là anh ta đang xâm nhập trại địch, thăm dò mọi chuyện. Anh đoán chừng bước kế tiếp của Đường Phi chính là rời khỏi Phong Gia Vinh, lấy tiền đi.”

Muốn cao bay xa chạy, còn phải hỏi trước xem anh có đồng ý hay không mới được.

"Mặc kệ bước tiếp theo của Đường Phi là cái gì, anh phải dưỡng thương thật tốt trong bệnh viện cho em, cũng không cho phép đi đâu hết.” Tạ Thiên Ngưng đắp kín mền cho anh, ngồi bên cạnh anh, nói gì đều không cho anh rời khỏi bệnh viện.

Đường Phi đã có tâm cơ bày thế trận như vậy, có thể thấy được hắn không phải là người bình thường, cô không hy vọng anh mạo hiểm, tránh cho chân khác của anh cũng gãy luôn.

Sau khi Phong Khải Trạch suy nghĩ thông suốt chuyện này, trong lòng đã có kế hoạch, cho nên vẻ mặt không hề đông cứng nữa, mà là ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi, nhìn cô gái ngồi bên cạnh anh, tầm mắt từ từ đi xuống, liếc lên cái bụng chuẩn bị muốn nhô ra của cô, cảm thấy rất ấm áp, "Thiên Ngưng, bây giờ cả nhà chúng ta đều ở bên cạnh nhau rồi.”

"Bây giờ hạnh phúc đều không dễ có được, chúng ta cũng nên quý trọng nó cho tốt, về phần Đường Phi, em không muốn truy cứu gì nhiều, người làm anh bị thương là Ôn Thiếu Hoa, bây giờ hắn đã bị cảnh sát bắt đi, chắc hẳn cũng sẽ không có kết quả tốt, không bằng để cho chuyện đến đây là chấm dứt đi.”

Anh chỉ hơi cười cười, không trả lời câu hỏi của cô..., sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi, trong lòng âm thầm nói: anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Đường Phi.

Đường Phi lo lắng Ôn Thiếu Hoa khai ra hắn, sau khi ra khỏi bệnh viện lập tức trở về Phong gia, tính đi tìm Phong Gia Vinh từ chức, sau đó mang theo tiền cao chạy xa bay.

Chỗ này không thể nào ở lại nữa rồi, hắn chỉ có thể chọn rời đi, hơn nữa còn phải rời đi thật nhanh, nếu không sẽ bị tống vào tù.