Phong Gia Vinh đột nhiên xông vào phòng bệnh, hai mắt tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm Đường Phi đang ngồi dưới đất, sầm mặt lại: “Thì ra cậu đột nhiên từ chức là vì lí do này? Vậy mà còn nói dễ nghe, cái gì mà nhớ gia đình?”
Ông vốn định tới bệnh viện thăm con trai mình, đang do dự đứng ngoài cửa xem có nên vào hay không lại vô tình nghe được chuyện bên trong, cuối cùng tức không nhịn được nữa, mới xông vào.
Ông vẫn luôn rất tín nhiệm Đường Phi, nhưng không ngờ ——
Hóa ra trên đời này, trừ mình ra, ai cũng không thể tin được.
"Phong tiên sinh ——?” Đường Phi thấy Phong Gia Vinh, hơi luống cuống một chút, nhưng rất nhanh khôi phục lại, chấp nhận sự thật, cười khổ: “Cũng tốt, dù sao, sớm muộn gì cũng sẽ biết.”
"Tôi tin tưởng cậu như thế nào, vậy mà cậu lại lừa gạt tôi? Cậu đáp trả lại lòng tin của tôi như vậy sao?” Phong Gia Vinh tức giận, tiến lại túm lấy cổ áo Đường Phi, hét to chất vấn hắn, cho tới lúc này cũng không thể chấp nhận được việc bị phản bội.
"Tin tưởng, ông nói tin tưởng chính là để cho tôi làm một con chó trung thành với ông sao?”
"Tôi cho tới giờ đều chưa từng xem cậu là con chó của mình.”
"Có hay không trong lòng ông biết rõ, không cần tôi nhiều lời làm gì.”
"Cậu ——“ Phong Gia Vinh nhất thời không biết nên nói gì nữa, buông tay khỏi cổ áo Đường Phi, đứng thẳng lưng, uy nghiêm mà lạnh lùng nói: “Cậu nghĩ tới chuyện phản bội tôi từ lúc nào?”
"Từ lúc tôi biết Tạ Thiên Ngưng có mười tỷ.” Đường Phi trả lời dứt khoát, không có ý định giấu diếm.
"Cái gì, Tạ Thiên Ngưng có mười tỷ?” Phong Gia Vinh có chút không tin, kinh ngạc nhìn Tạ Thiên Ngưng, hai mắt tựa hồ như sáng lên, chính là sáng lên vì thấy tiền.
Tạ Thiên Ngưng bị nhìn có chút khẩn trương, mười ngón tay vặn xoắn vào nhau, hơi cúi đầu, không dám đối mặt với ánh mắt như vậy của Phong Gia Vinh.
Phong Khải Trạch lấy tay vỗ nhẹ lên đầu cô, nhẹ giọng trách cứ: “Em sợ cái gì, lúc này em có cái gì để sợ nữa chứ. Nên ngẩng đầu, ưỡn ngực, quang minh chính đại thẳng thắn mà đối mặt với ông ta.”
"Con khỉ nhỏ ——?” Cô khẽ lắc đầu, ý bảo anh không nên nói như vậy, tránh để mâu thuẫn càng lớn hơn.
Nhưng thế nhưng anh lại không đồng ý cách làm của cô: “Đối phó với loại người như vậy, em không thể nhẹ nhàng được. Phải cứng rắn, hơn nữa còn phải cứng rắn hơn nữa. Em bây giờ còn mạnh hơn ông ta, tại sao phải sợ ông ta?”
"Con khỉ nhỏ ——?” Cô bất đắc dĩ kêu anh một tiếng.
"Nghe anh, chính xác không sai đâu.”
". . . . . . ?” Cô hết nói nổi, đành im lặng, tránh cho mọi việc khó khăn hơn. Cái gì mà ngẩng đầu ưỡn ngực, lẽ thẳng khí hùng, lại không phải đi gây gổ với người ta, khí thế như vậy làm gì chứ.
Phong Gia Vinh biết chuyện có kỳ lạ, mặc kệ Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng, tiếp tục hỏi Đường Phi: “Cậu biết Tạ Thiên Ngưng có mười tỉ nhưng lại nói cho tôi là không có, phải không?”
"Đúng, lúc trước ông từng sai tôi đi tra xét Tạ Thiên Ngưng, tôi tra ra được cô ấy có mười tỉ, rất kinh ngạc, hận một nỗi số tiền đó không phải của tôi. Tôi vốn định nói cho ông, nhưng rồi lại nghĩ nếu ông biết, sẽ lại tìm mọi cách chiếm lấy số tiền ấy. Nhiều năm theo ông, tôi cũng học được không ít thứ, tâm cơ cũng như vậy, chỉ là còn non kém một chút, thành ra thất bại.” Đường Phi mặt xám như tro, cả người như chẳng còn chút sức sống nào.
Cũng sắp phải ngồi tù, ăn cơm tù, hắn còn có thể có sức sống sao?
"Sao cậu lại muốn tiền, cậu thiếu sao?”
"Phong tiên sinh, những lời này tôi lại muốn hỏi ngược lại ông. Sao ông thích tiền như vậy, đến giờ vẫn thấy không đủ, chẳng lẽ ông cũng thiếu tiền sao? Nhưng tôi lại biết, ông không thiếu tiền.”
"Cậu ——“ Phong Gia Vinh không nói nên lời, liếc mắt nhìn Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng, có chút xấu hổ, quay mặt đi không dám nhìn họ, trong lòng cũng rối loạn.
Ai là người ngại có nhiều tiền đây?
Ông ta cũng chỉ là muốn kiếm càng nhiều mà thôi.
"Phong tiên sinh, chính ông cũng nghĩ vậy, còn trách móc tôi? Thiếu gia và phu nhân trách tôi, tôi không giận, nhưng ông trách tôi, tôi lại thấy rất buồn cười. Ông cũng đừng quên lúc ông không muốn bỏ ra mười tỉ cứu thiếu gia, một xu cũng không muốn bỏ ra, câu này thích hợp nhất với ông đó.”
"Tôi —— không nên nói nữa, không nên nói nữa.”
"Ông không muốn tôi nói, tôi càng muốn nói. Ông bây giờ biết Tạ Thiên Ngưng có mười tỉ rồi, lúc về sẽ lại nghĩ mọi cách để chiếm được mười tỉ của cô ấy, đúng không?”
"Tôi không có.” Phong Gia Vinh nói dối, thật ra trong lòng rất muốn. Nếu ông ta sớm biết Tạ Thiên Ngưng có mười tỷ, ban đầu sẽ lấy điều này làm điều kiện đồng ý hôn sự của bọn họ, như vậy ông ta cũng không bị thua thiệt.
Chỉ tiếc biết được quá trễ.
"Ông không có mới là lạ. Ông là người lòng tham vô đáy, vô cùng tham lam, ngay cả người thân cũng không cần, còn luôn vọng tưởng khống chế được mọi người trong tay ông. Vậy ông có nghĩ tới sau này, khi nằm trong quan tài, ai sẽ khóc vì ông đây?
"Đường Phi, không cho phép cậu nói hươu nói vượn nữa, có nghe hay không, cậu nói thêm nữa, tôi sẽ khiến cậu càng thảm hại hơn đó.”
Đường Phi không để ý tới ông ta, chuyển tầm mắt sang Phong Khải Trạch: “Thiếu gia, nếu tôi nói cho anh biết tiền ở đâu, anh có giúp tôi bảo vệ người nhà, không để cho Phong Gia Vinh động đến được hay không?”
"Được.” Phong Khải Trạch không chút do dự trả lời.
Câu trả lời của anh, khiến Phong Gia Vinh rất tức giận, ra lệnh: "Tôi không cho phép anh đồng ý với cậu ta bất cứ chuyện gì.”
"Phong Gia Vinh, chỗ này không tới lượt ông lên tiếng.”
"Phong Khải Trạch, tôi đã để cho anh như vậy, anh còn muốn thế nào nữa hả?”
"Sai, là tôi đã nhịn ông như thế nào, ông còn muốn gì nữa? Tới lúc tôi không nhịn được nữa, hậu quả ra sao, ông cũng biết rõ rồi đấy.”
"Anh ——“ Phong Gia Vinh hiểu ý anh muốn nói gì, ai oán trừng Tạ Thiên Ngưng, hận cô là cổ đông lớn nhất của Phong thị đế quốc. Cũng bởi lí do này mà ông có muốn làm gì cũng bị hạn chế rất nhiều.
Một ngày nào đó, ông muốn thay đổi cục diện này.
Tạ Thiên Ngưng lại bị nhìn chằm chằm, trong lòng run rẩy, lại cúi xuống, không dám nhìn lung tung. Ánh mắt ông ta thật đáng sợ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô luôn vậy.
Phong Khải Trạch biết Phong Gia Vinh đang nghĩ gì, liền cảnh cáo ông ta: “Đừng có làm vợ con tôi sợ, nếu không, tôi sẽ làm ông còn sợ hãi hơn nữa đấy.”
"Vì một đứa con gái như thế, ngay cả cha đẻ của mình anh cũng không quan tâm, anh không sợ bị thiên lôi đánh sao?”
"Tôi vì cô ấy không cần cha ruột thì có sao? Cô ấy nguyện ý bỏ ra mười tỉ cứu mạng tôi, ông có làm thế không? Ông căn bản là không nguyện ý muốn làm thế. Trong lòng ông, tiền so với con trai còn quan trọng hơn, ông không muốn tôi, sao tôi lại còn phải để ý tới ông? Cái gì mà cha đẻ, ông ngoại trừ lừa gạt tình cảm của mẹ tôi, ở trên người bà gieo hạt giống là tôi đây, ông còn làm gì nữa? Nói tới bị thiên lôi đánh, người nên bị nhất chính là ông. Chẳng lẽ nửa đêm ông ngủ không gặp ác mộng sao?”
"Anh, tôi ——“ Phong Gia Vinh lần nữa không phản bác được, thậm chí ngay cả lý do được tức giận cũng bị người ta chặn mất.
Ông ta không nguyện ý bỏ ra mười tỉ cứu mạng con trai, như vậy, trong lòng con ông địa vị ông càng kém Tạ Thiên Ngưng rồi.
Tạ Thiên Ngưng không muốn hai cha con bọn họ càng tranh cãi càng hăng, liền đứng ra khuyên giải: “Con khỉ nhỏ, chuyện đã qua, anh cho qua đi. Chúng ta về sau không nhắc lại nữa, được không?”
"Không được, chuyện đã qua nhưng trong lòng anh vĩnh viễn lưu lại vết sẹo không thể mờ, anh sẽ luôn nhớ. Anh có một người cha không quan tâm tới sống chết của con mình.” Nỗi oán hận của Phong Khải Trạch vô cùng mãnh liệt, hình như còn hận ông ta hơn. Bàn tay nắm chặt lấy cái chăn trên giường, hàm răng nghiến chặt đầy hận ý.
Quan hệ hai cha con càng trở nên căng thẳng.
"Anh còn có em mà.” Tạ Thiên Ngưng biết giờ phút này trong lòng anh có bao nhiêu đau đớn, chỉ hi vọng anh không quá đè nén chính mình.
Bởi vì có cô, cuối cùng anh cũng thấy dễ chịu hơn, nhìn cô, nở nụ cười, hạnh phúc nói: “Phải, anh còn có em, còn có con nữa.”
Phong Gia Vinh không chịu nổi một màn này, cảm giác trong thế giới của bọn họ không có ông, liền đánh vỡ khoảnh khắc ấm áp đó. Trong lòng tức giận nhưng không tìm được nơi trút giận liền quay lại Đường Phi: “Đường Phi, rốt cuộc tôi bạc đãi cậu chỗ nào mà cậu phản bội tôi như vậy?”
Đường Phi khinh thường nói: "Ông có lúc nào đối xử tốt với tôi sao?”
“Cậu___”
"Căn bản, ông chưa từng nhìn tới tôi, chỉ coi tôi như con chó mà sai bảo. Có lúc không làm xong việc, ông nhục mạ tôi, còn bảo tôi thu dọn đồ đạc cút đi. Đây là đối xử tốt với tôi sao?”
“Tôi____”
"Lúc tâm tình ông không tốt cũng lấy tôi ra trút giận. Cũng như bây giờ, ông bị hai người bọn họ làm cho tức giận mà không làm gì được, cho nên lại quay sang trút giận lên tôi, không phải sao?”
Bị nói trúng, Phong Gia Vinh có chút hốt hoảng, nhưng nhiều hơn là tức giận. Ông ta vừa bị Phong Khải Trạch chọc giận, giờ lại bị thêm Đường Phi chọc tức, cảm giác ngực nghẹn lại, không thở nổi, hai tay ôm lấy ngực, khó khăn hô hấp.
Tạ Thiên Ngưng thấy chuyện không ổn, liền đứng lên, đi tới, đỡ cánh tay ông, quan tâm hỏi: “Ba, ba không sao chứ?”
"Không cần cô lo.” Phong Gia Vinh nóng tính, dùng sức hất cô ra.
"A ——“ Tạ Thiên Ngưng bị hất mạnh, trọng tâm không vững, lùi về sau mấy bước, may có Đỗ Nguyên đỡ được cô, nếu không chắc rằng cô đã ngã ra sau rồi.
Phong Khải Trạch bị một màn này làm hồn bay phách lạc, sau khi thấy Đỗ Nguyên đã kịp đỡ cô, mới thoáng yên tâm, quay lại gào thét: “Phong Gia Vinh, nếu vợ tôi cùng con tôi có chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ khiến cả ông, cả Phong thị đế quốc xong đời.”
"Là cô ta giả bộ tốt bụng, không thể trách tôi được.” Phong Gia Vinh cũng biết vừa rồi mình có chút không đúng, dù sao lúc này Tạ Thiên Ngưng cũng là phụ nữ có thai, nhưng việc cũng đã làm, không cần phải hối hận nữa.
"Thiên Ngưng, về sau sống chết của ông ta, em không cần quan tâm, biết chưa?” Phong Khải Trạch tức giận.
Tạ Thiên Ngưng một tay ôm bụng, ổn định lại hô hấp, còn đang bị chuyện vừa rồi dọa sợ, nghe lời anh nói, cảm thấy thật khó. Đồng ý cũng không phải, không đồng ý cũng không phải, thôi thì đành im lặng vậy.
Nếu như cô trước mặt Phong Gia Vinh đồng ý chuyện này, sợ là sau này mâu thuẫn sẽ càng trở nên nghiêm trọng mất.
Hai cha con nhà này, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, tranh cãi gay gắt như vậy, không giống như cha con mà tựa như kẻ thù của nhau vậy.