Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 298: Cũng Vậy



Hồng Thi Na sau khitỉnh rượu, phát hiện mình đang bị trói, miệng bị dán băng dính, nóikhông ra lời, nương theo chút ánh sáng trong bóng tối cô nhìn thấy HồngThừa Chí cũng giống như cô, đều bị trói ném vào trong góc.

Hồng Thừa Chí đã sớm tỉnh lại, bởi vì cả người bị trói, cho nên không thểđộng đậy, thấy Hồng Thi Na tỉnh, liền lắc đầu một cái với cô, ý bảokhông nên giãy giụa nữa, vô dụng thôi.

"Ư ư ——" Hồng Thi Nadùng sức phát ra âm thanh, muốn nói chuyện, nhưng lại không nói được,không cam lòng bị trói như khúc gỗ, cho nên ra sức giãy giụa, nhưng sợidây trên người thật sự rất chặc, mặc cô giãy giụa thế nào cũng khôngđược, trái lại càng khiến mình thêm khó chịu.

Lúc này, cửa mở ra, trong phòng tối liền sáng lên, đột nhiên thấy ánh sáng phản chiếu làm chói cả mắt.

Hồng Thi Na hơi híp mắt lại, chờ thích ứng với ánh sáng sau đó mới mở mắt ra, nhìn người đi tới, vô cùng kinh ngạc.

Hồng Thừa Chí cũng rất kinh ngạc, không ngờ người bắt bọn họ lại là ông.

Phong Gia Vinh đi vào, thấy hai người bọn họ nhìn ông kinh ngạc, khinh thường cười, chờ người phía sau mang ghế đến, liền thẳng người ngồi xuống, ralệnh: "Tháo băng keo bịt miệng bọn chúng xuống."

"Dạ" Haingười đàn ông tiến lên trước, một người tháo băng keo dán miệng Hồng Thi Na, động tác không chút ôn nhu, làm cô đau đến mức chau chặt chân mày.

Một người khác xé đi băng keo dán miệng Hồng Thừa Chí, sau đó liền lui ra sau lưng Phong Gia Vinh, không nói một câu.

"Phong Gia Vinh, ông bắt chúng tôi muốn làm gì?" Hồng Thi Na lên tiếng đầutiên chất vấn, bởi vì bị đối đãi thế này cảm thấy rất giận.

Từ nhỏ đến lớn,cô chưa từng bị đối xử giống như đối xử với tù nhân thế này.

Không chỉ có Hồng Thi Na, Hồng Thừa Chí cũng rất tức giận, nhớ trong tay đang giữ nhược điểm Phong Gia Vinh, vì vậy liền uy hiếp ông ta, "Phong GiaVinh, đừng quên trên tay chúng tôi còn giữ chứng cứ tội phạm của ông,nếu ông dám đối xử chúng tôi như vậy, tôi sẽ để cho ông ngồi chết trongtù."

Phong Gia Vinh khinh thường cười một tiếng, giễu cợtnói: "Nghe nói qua câu này chưa, gừng càng già càng cay, các người muốnđấu với tôi, chưa đủ kinh nghiệm đâu. Chỉ cần có các người trong tay,Hồng Thiên Phương còn dám giao chứng cớ cho cảnh sát sao"

"Ông muốn lấy chúng tôi ra để uy hiếp ba tôi sao?" Hồng Thừa Chí tức giậnnói, nhưng không còn cao ngạo như mới vừa rồi, trong lòng có chút sốtruột. Theo tình cảnh bây giờ, Phong Gia Vinh có khả năng sẽ giam bọn họcả đời để khống chế ba, không cho ba đem chứng cớ giao cho cảnh sát.

Không, hắn không muốn bị nhốt cả đời ở tại nơi này.

"Ông cư nhiên quay ngược lại đối phó với chúng tôi?" Hồng Thi Na đại khái đã hiểu được cốt chuyện, nhớ đến Phong Gia Vinh là một người lòng dạ độcác, liền cảm thấy hơi sợ.

Xem ra bọn họ đã đi nhầm một nướccờ, không nên chọc giận Phong Gia Vinh, ông ta thật ra là một con cọptinh ranh quỷ quyệt, sẽ biết quay đầu phản ngược.

"Các người cho rằng tôi ngu sao, dù tôi đem 60% cổ phần của Phong thị đế quốc chocác người, các người sẽ bỏ qua cho tôi sao? Thay vì như thế, chi bằng ra tay trước để chiếm ưu thế, đem những chướng ngại đập bỏ, như vậy cácngười sẽ không còn uy hiếp được tôi rồi." Phong Gia Vinh đã tính toánrất kỹ càng, đột nhiên cảm thấy may mắn vì Phong Khải Trạch không cócưới Hồng Thi Na.

Cho tới bây giờ, ông chưa từng thừa nhận mình làm sai, ngoại trừ việc Khải Trạch làm là thấy đúng.

"Phong Gia Vinh, chẳng lẽ ông muốn giết người diệt khẩu?"

"Cô nói đúng, tôi chính là muốn giết người diệt khẩu. Chờ chút nữa ba cácngười mang CD đến trao đổi các người, bởi tôi không tin ông ta sẽ giaotất cả CD ra, cho nên vì lý do an toàn, tôi phải giết người diệt khẩu,đây là kết quả do các người dám trêu chọc tôi, tôi muốn cho các ngườibiết, Phong Gia Vinh tôi không phải người dễ chọc, các người không phảihay nói tôi có lòng dạ độc ác sao, tôi sẽ cho các người thấy tôi độc ácthế nào."

"Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, tôi tin vào một ngày nào đó, ông sẽ gặp báo ứng."

"Lòng dạ của cô cũng chẳng thua tôi chút nào đâu, tôi gặp báo ứng, thì côcũng vậy, Hồng Thi Na, tôi biết cô luôn muốn phá bỏ đứa bé trong bụng Tạ Thiên Ngưng, chỉ tiếc, cô không cơ hội này, vì tôi sẽ không để cô thựchiện được đâu."

"Sao, bây giờ ông đã tiếp nhận Tạ ThiênNgưng là con dâu của ông rồi sao? Nhớ lúc trước ông luôn bài xích cô ta, thậm chí còn đoạn tuyệt quan hệ cha con, giờ lại chịu chấp nhận, là vìcô ta hay là đứa con trong bụng cô ta?" Hồng Thi Na không để ý đến nổisợ hãi, không cam lòng, muốn đả kích Phong Gia Vinh mấy câu.

Hiện giờ cả Phong Gia Vinh cũng chấp nhận Tạ Thiên Ngưng, cô ta quả thật tốt số mà?

"Tôi không phải không thừa nhận, mà do lúc đầu đã nhìn lầm, giá trí của TạThiên Ngưng cũng không thua gì cô, hơn nữa cô ta còn là người phụ nữ màcon trai tôi yêu mến, lại còn chuẩn bị sinh cho tôi một đứa cháu traihoặc là cháu gái, chỉ cần suy nghĩ kỹ lại, cô ta còn tốt hơn cô rấtnhiều." Phong Gia Vinh không bị những lời Hồng Thi Na lời nói làm tứcgiận, trái lại khiến cho cô càng giận dữ hơn,

"Ý của ông, ông đã chấp nhận Tạ Thiên Ngưng rồi sao?"

"Tôi chấp nhận cô ta hay không, hình như không quan hệ gì đến cô, bởi vì cô đã không còn là thí sinh mà tôi chọn nữa rồi."

"Ông——"

"Thời gian của các người đã không còn nhiều, hãy biết quý trọng đi, hưởng thụ hết quảng thời gian còn lại, khi đến Địa phủ, chỉ sợ là không còn đượcnhư vậy nữa. Tính theo thời gian, Hồng Thiên Phương chắc cũng sắp đếnrồi, tôi phải đi gặp lão ta, sau đó đưa cả nhà các người cùng nhau đếnĐịa phủ. Các người yên tâm, tôi sẽ sắp xếp cái chết của các người thànhchuyện ngoài ý muốn, không lưu lại chút dấu vết nào. Các người chớ trách tôi, muốn trách thì trách chính các người, người nào không chọc, lạihết lần này đến lần khác tới chọc giận tôi." Phong Gia Vinh đứng dậy,nói thêm mấy câu, sau đó xoay người rời đi.

Hồng Thừa Chínghĩ đến mình sẽ chết, bị dọa đến tái mặt, lập tức cầu xin: "Tôi khôngmuốn chết, xin ông hãy thả tôi ra, tôi không muốn chết, tôi không muốnchết, thả tôi ra đi, tôi nhất định không đối nghịch với ông nữa, tôi —— ư ư ——"

Lời còn chưa nói hết, liền bị người dùng băng keo dán miệng lại.

Hồng Thi Na cũng không ngoại lệ, miệng bị dán kín, cả một câu cũng không thể nói, trong lòng lo lắng, càng nghĩ càng sợ mình sẽ phải chết, cô khôngcam tâm.

Cô còn chưa hại được Tạ Thiên Ngưng, sao có thể chết như vậy?

Nhưng với tình cảnh bây giờ, không phải do cô định đoạt.

Hồng Thiên Phương theo đúng thời gian ước định, mang CD đến gặp Phong GiaVinh, vừa thấy mặt đã để CD lên trên bàn, vừa tức giận vừa lo lắng nói:"Tôi đã đem tất cả đồ ông muốn đưa đến, ông mau cho người thả con traivà con gái tôi ra mau đi."

Phong Gia Vinh không thèm nhìnđĩa CD trên bàn một cái, lạnh lùng nói: "Ông cần gì phải vội, ngồi xuống cùng tôi uống ly trà đi."

"Tôi không có lòng dạ nào cùng ông uống trà, Thừa Chí và Thi Na đâu, bọn họ ở nơi nào?"

"Chờ chuyện này xong, tôi đương nhiên sẽ để cho ông gặp bọn họ."

"Tôi đã giao đĩa CD ra cho ông rồi, ông còn muốn gì nữa hả?"

"Hồng Thiên Phương, ông dám uy hiếp tôi, điều này nói rõ ông là người rấtthông minh, ông cho rằng đơn giản giao ra đĩa CD là xong chuyện rồi sao? Hơn nữa tôi dám chắc trăm phần trăm, ông sẽ không giao tất cả CD ra cho tôi."

"Tôi, tôi đã lấy hết ra rồi, tất cả đều ở trong túi,không để lại cái nào." Hồng Thiên Phương có chút căng thẳng, nói chuyệnliền hơi cà lăm.

Nhưng cnhờ vào điểm này đã chứng minh rõ ông đang nói láo.

"Mới vừa rồi tôi không nhìn đến cái túi chứa đĩa CD kia một cái, với tríthông minh của ông chẳng lẽ không nhìn ra được manh mối gì sao?" PhongGia Vinh cười lạnh nói, giả vờ ném túi chứa CD vào trong thùng sắt đãsớm chuẩn bị, sau đó lấy ra bật lửa, đem tất cả CD trong túi đốt hết.

Không bao lâu, cả đại sảnh đều tràn ngập mùi khó ngửi.

Hồng Thiên Phương không ngờ ông sẽ đốt toàn bộ CD đi, nặng nề hỏi: "Ông rốt cuộc muốn thế nào?"

"Hồng Thiên Phương, lúc ông uy hiếp tôi, chẳng lẽ không nghĩ đến kết quả nàysao? Ông muốn 60% cổ phần Phong thị đế quốc, nói trắng ra muốn lấy tấtcả những gì tôi có, chiếm luôn cả Phong thị đế quốc. Đáng tiếc ông uyhiếp tôi, mà con tôi lại không chịu thỏa hiệp, nếu như tôi để bị uy hiếp hoài vậy, chi bằng chọn cách tiêu diệt uy hiếp, không cần thỏa hiệp.Đời này tôi chỉ thỏa hiệp duy nhất một chuyện, chính là để Khải Trạchcưới Tạ Thiên Ngưng, nhưng xem ra đó cũng không phải chuyện gì xấu."

"Nói như thế, hai lần ông đến bệnh viện tìm Phong Khải Trạch, ra sức ép yêucầu nó giao cổ phần, chẳng qua là giả vờ, chứ ông không hề có ý địnhđoạt lại cổ phần, có đúng không?"

"Đúng, tôi giả vờ đó, bằng không sao có thể khiến ông an tâm? Cổ phần hiện nay đang ở trong tay Tạ Thiên Ngưng, tôi vô cùng yên tâm, một người đồng ý giao ra mười tỷ đểcứu con trai mình, tuyệt đối đáng tin. Cũng may ban đầu Khải Trạch không cưới Hồng Thi Na, bằng không với kẻ lòng người dạ thú như ông, đã sớmđối phó tôi rồi."

"Nói tôi lòng người dạ thú, chẳng lẽ ôngkhông giống thế? Chúng ta đều như nhau, ông không cần đi 50 bước mà cười trăm bước(*)."

(*) đại ý bản thân mình không tốt nhưng lại đi cười nhạo người khác, như câu chó chê mèo lắm lông.

"Tôi lòng người dạ thú, nhưng ông cũng đừng quên, nếu như không có tôi, chưa chắc ông đã có được tập đoàn Hồng thị, ông muốn đoạt hết tất cả củatôi, so ra dã tâm của ông còn lớn hơn cả tôi, đối với kẻ muốn giựt lấytất cả của mình, ông nghĩ tôi sẽ đối phó với người đó như thế nào?"

Nghe lời này, Hồng Thiên Phương càng thêm lo, run run hỏi: "Ông, ông muốn đối phó với tôi thế nào?"

Sớm biết như thế, ban đầu ông không nên đi uy hiếp Phong Gia Vinh, quả thực tự tìm đường chết, dám nhổ lông trên đầu lão hổ.

Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn.

"Ông nghĩ tôi sẽ đối phó thế nào với ông đây?" Phong Gia Vinh cười nham hiểm hỏi ngược lại, ánh mắt u ám cực khủng.

"Ông muốn đối phó với tôi giống như năm đó đối phó với cha Đới Phương Dung, giết người diệt khẩu sao?"

"Vì suy nghĩ cho đại cục, tôi chỉ có thể giết người diệt khẩu, bởi vì tôikhông thể nào tin ông nữa, trên tay ông vẫn còn giữ CD, nếu như hôm naytôi thả các người đi, ngày thứ hai cảnh sát sẽ tới bắt tôi, ông cho rằng tôi ngốc đến vậy sao?"

"Phong Gia Vinh, ông là hổ, nhưngtôi cũng không phải mèo, tôi đã sớm sắp xếp xong xuôi, nếu như tôi mấttích ba ngày, sẽ có người đem CD giao đến đồn cảnh sát, đến lúc đó ôngcũng xong đời, chúng ta cùng làm ngọc nát đá tan (*)."

(*) Ngọcnát đá tan, chính câu là ngọc Thạch Câu phần, dùng trong việc đánh nhauvới địch, nếu đánh không lại thì cùng ôm nhau cho chết chung, vinh, anh, lê, quý, đôn.

"Nếu như tôi có thể tìm ra được người đang giữ CD thì sao?"

"Không thể nào."

"Không nên cho rằng mọi chuyện luôn tuyệt đối, đợi lát nữa tôi sẽ để choông——" Phong Gia Vinh nói được một nửa, đột nhiên người giúp việc chạytới, hớt hảy cắt ngang lời ông, cuống quít nói: "Phong tiên sinh, thiếugia cùng thiếu phu nhân tới."

"Cái gì?"