Mỗi người đều chỉ trích Tạ Thiên Ngưng, Tạ Minh San liền âm thầm cười trộm, nhưng vẫn cố giả vờ giả vịt: "Bác trai, bác gái, hai người đừng trách chị họ nữa, cháu biết trong lòng chị ấy cũng thấy rất khó chịu, nên cháu không trách chị ấy. Nếu như tay cháu bị thương có thể làm cho chị ấy thấy dễ chịu hơn, thì cũng đáng giá lắm."
"Thật là một đứa trẻ tốt bụng lại rất hiểu chuyện, Thiếu Hoa có thể lấy được người như cháu đúng là phúc của nó." Lâm Thục Phân nắm lấy bàn tay không bị thương của Tạ Minh San, thật lòng khen ngợi cô.
Lời của bà như một cây gậy đánh mạnh vào Tạ Thiên Ngưng, nói vòng vo nãy giờ, đã ám chỉ rõ nếu Thiếu Hoa cưới cô thì không may mắn sao.
Xem ra nơi này đã không còn chỗ để cho cô dung thân rồi, cô đã hoàn toàn biến thành một người ngoài không được hoan nghênh.
"Bà nói ít một hai câu có được không?" Ôn Minh thấy mặt Tạ Thiên Ngưng đầy nước mắt, rất đau lòng nên muốn Lâm Thục Phân đừng nói thêm nữa.
Vốn chuyện đang tốt, không nghĩ tới lại trở thành như vậy, ông chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
Lâm Thục Phân vẫn rất khó chịu, trong lòng có chút không phục, nổi giận vì Tạ Thiên Ngưng cố ý đả thương người, vì vậy thẳng thắn nói ra: "Tôi chỉ nói sự thật mà thôi, ông biết rõ tôi là người như thế nào mà, chỉ biết ăn ngay nói thật, hôm nay người nào tốt, người nào không tốt, tất cả mọi người đều biết rất rõ, tôi không thích kẻ chỉ biết ngấm ngầm hại người."
Tạ Minh San nghe được câu này cũng hít mạnh một hơi, có chút căng thẳng.
Cô phải giữ kín chuyện xảy ra vào ngày hôm nay, bằng không kết quả của cô còn thảm hơn Tạ Thiên Ngưng, thậm chí có thể ảnh hưởng đến hôn sự của cô và Thiếu Hoa.
Những lời nói của Lâm Thục Phân làm cho Tạ Thiên Ngưng bị đả kích mạnh, thực chất trái tim đã vỡ, máu chảy không ngừng.
Ở trong lòng mọi người, cô đã trở thành người không biết phải trái, mới vừa rồi còn nói thích giờ đã chuyển sang chán ghét cô rồi.
Con người, có thể thay đổi nhanh như vậy sao?
Cô nhìn mọi người ở đây thêm một lần nữa, trong mười năm nay cô coi họ như người thân nhất của mình, tình cảm trong suốt mười năm qua lại không chống đỡ nổi một chút xíu thủ đoạn của Tạ Minh San, thật sự buồn cười.
Tạ Thiên Ngưng không nói gì, đau lòng đến mức chỉ biết rơi nước mắt.
Nhìn cô rơi lệ, Lâm Thục Phân cũng thấy phiền lòng, có chút tự trách, nhưng vẫn còn rất giận, không nhịn được liền nói một câu: "Thiên Ngưng, cháu đừng trách bác quá thẳng thắng, sự thật chính là như vậy, hơn nữa người hôm nay bị hại là Minh San, mà con bé không có trách cháu lấy nửa câu, cháu làm bộ oan ức để làm gì, cháu càng làm như vậy càng làm cho người ta thấy ghét nhiều hơn."
"Bác gái, cháu nghĩ chị họ chắc không cố ý đâu, bác đừng trách chị ấy mà." Tạ Minh San đứng lên kéo lấy cánh tay Lâm Thục Phân, vì Tạ Thiên Ngưng liền nói chuyện rất nhã nhặn.
Nhìn bộ dạng giả vờ của Minh San, Tạ Thiên Ngưng tức giận mà không thể làm gì, khổ mà không thể nói ra, chỉ biết giận đến bốc hỏa.
Nhìn phản ứng của Ôn Thiếu Hoa cũng giống như bọn họ, vẻ mặt giận dữ, trong đôi mắt anh lộ rõ vẻ chán ghét mãnh liệt đối với cô.
Còn bác trai với bác gái, hai người vẫn luôn coi cô như con gái ruột, luôn cư xử như một vị trưởng bối, nhưng hôm nay bọn họ đã bị Tạ Minh San che mắt, đều bắt đầu không thích cô rồi.
Đầu tiên là hôn nhân bị phá hoại, sau đó lại bị người thân hiểu lầm, từng người bắt đầu ghét cô.
Cô thật sự khiến cho người ta chán ghét như vậy sao?
Tạ Thiên Ngưng càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt giống như khe suối không ngừng chảy xuống.
Hít một hơi thật sâu, tuyệt vọng nói: "Mọi người đã ghét cháu như thế, vậy cháu cũng không có lí do gì ở lại đây nữa. Chuyện xảy ra vào ngày hôm nay, cháu không thể thừa nhận, vĩnh viễn cũng không nhận, cháu không có lấy ấm nước nóng làm phỏng tay Tạ Minh San, mọi người tin cũng được không tin cũng chẳng sao, đây chính là câu trả lời của cháu. Bắt đầu từ hôm nay, cháu sẽ không bước vào Ôn gia dù chỉ một bước. Tất nhiên, cháu cũng không phải một người nhỏ mọn như vậy, hôn lễ của hai người bọn họ cháu nhất định sẽ đến tham gia, gửi lời chúc phúc đến hai người."