Trong tít tắt, Tạ Thiên Ngưng rơi xuống dòng nước chảy xiết, Phong Khải Trạch vừa vặn lái xe đến, người chưa kịp bước xuống xe đã thấy cô rơi từ trên cầu xuống, sau đó cả người bị chìm xuống dưới nước sông, bọt nước văng tung tóe, bề ngoài trông giống như muốn tự tử.
"Thiên Ngưng -------"
Lòng dạ rối bời kêu to một tiếng, lập tức xuống xe, chạy tới chỗ cầu mà cô rơi xuống, đứng ở trên cầu nhìn người dưới nước đang ra sức vùng vẫy, không nghĩ nhiều liền leo qua lan can trên thành cầu, nhảy xuống bơi tới bên người cô.
"Cứu mạng a, ừm, cứu mạng -----"
Tạ Thiên Ngưng không biết bơi, lúc bị nước sông che phủ, khiến cho cô còn đang say rượu cũng phải tỉnh táo lại, ý thức cho cô biết mình đang gặp nguy hiểm, đành phải liều mạng trồi lên trên mặt nước, liên tục kêu cứu.
Nhưng mỗi lần kêu cứu mạng, đều uống ngụm lớn nước sông, mũi tai toàn bộ đều bị nước vào, cô bị sặc nên thấy rất khó thở, cơ thể từ từ chìm xuống, cho dù cô đã nhiều lần liều mạng cố nổi lên trên mặt nước, nhưng không ngăn được chính mình đang chìm xuống.
Giờ phút này, cô vô cùng hoảng sợ, đau khổ trong lòng đã bị nước sông rửa sạch, làm cho cô ý thức được mạng sống thực sự rất đáng quý.
Cô không muốn chết như vậy.
"Cứu mạng ------"
Kêu lên một tiếng, liền uống ngụm lớn nước sông, kết quả cũng không còn cơ hội kêu to, cả người đều bị nước sông nhấn chìm xuống, không nổi lên được nữa.
Ở trong nước, không thể thở, chỉ cần cố liều mạng để thở, sẽ uống thêm một lượng lớn nước sông, cả người cô bây giờ rất khó thở, cuối cùng không còn sức vùng vẫy, chậm rãi nhắm mắt lại.
Thời điểm ý thức không rõ, trong đầu lóe lên ý nghĩ thế này: nếu như có thể sống sót, cô nhất định sẽ không đau lòng vì Ôn Thiếu Hoa, bởi vì giờ phút này cô mới hiểu được, người đàn ông này không đáng để cô hi sinh mạng sống của mình chỉ vì anh ta ".
Thì ra cô vẫn chưa hiểu rõ hết tình yêu.
Một khi đã như vậy, cứ vui vẻ buông tay đi.
Tạ Thiên Ngưng bị ngạt thở liền hôn mê, trong mờ hồ có thể cảm nhận được có một cánh tay ôm chặt lấy cô, một đôi môi lạnh buốt hôn lên môi của cô, liên tục truyền không khí cho cô.
Phong Khải Trạch bơi lên rồi lặn xuống dưới nước, ôm chặt lấy cô ở trong nước, hôn cô để cố truyền không khí cho cô.
Đột nhiên có dưỡng khí, làm cho cô có chút tỉnh táo lại, từ từ mở to mắt, xuyên qua dòng nước, mơ hồ nhìn thấy có người đàn ông hôn vào môi cô mình, truyền cho cô luồng không khí để thở.
Người đàn ông này hơi quen, nhưng cũng hơi xa lạ, làm cho cô có chút lưỡng lự.
Anh ta là ai?
Mặc dù cô không biết anh ta là ai, nhưng cô có thể khẳng định anh ta không phải Ôn Thiếu Hoa.
Tạ Thiên Ngưng nửa hôn mê, căn bản không có sức giãy dụa mặc cho người kéo đi.
Sau khi Phong Khải Trạch cho cô không khí, kéo cô nổi lên trên mặt nước, cố bơi về bờ, sau đó đem cô đặt trên mặt đất bằng phẳng, không chút do dự giúp cô hô hấp nhân tạo, hai tay dùng sức đè bụng của cô, ép nước bên trong nôn ra.
Ngoài mặt đang cấp cứu nhưng trong lòng rất căng thẳng: quả táo hung dữ, em mau tỉnh lại cho anh, không được phép của anh em không thể chết, có nghe thấy không?
Một đám người đứng vây quanh nhìn họ, cũng có người tốt bụng bấm 120, không bao lâu xe cấp cứu liền tới.
Bác sĩ từ trên xe chạy nhảy xuống dưới, muốn đem Tạ Thiên Ngưng lên trên xe, nhưng mà giờ phút này Phong Khải Trạch lại rất sợ hãi ngẩn nhìn, ngăn cản nói: "Các người định làm gì?".
"Anh ơi, chúng tôi chỉ muốn đưa cô ấy tới bệnh viện".
Nghe bác sĩ nói như vậy, anh mới lấy lại được tinh thần, không nghĩ nhiều cũng đi theo lên xe cùng nhau tới bệnh viện.
Anh mới vừa tìm được cô, tuyệt đối không để cô biến mất đi như vậy.