Lời của Ninh Nghiên khiến không khí trong đại sảnh trở nên đông cứng lại, mỗi người đều mang tâm tư riêng.
Tạ Thiên Ngưng nghe những lời này, trong lòng khó chịu lắm, giống như bị một cái cây đâm xuyên vào lòng cô, mà nó đã sớm bắt rễ và cắm sâu vào bên trong, chỉ là lúc đầu vẫn còn bất động cho nên cô không mới không có cảm giác đau, hiện giờ bỗng nhiên nó chuyển động, những trận đau đớn cứ liên tiếp kéo đến.
Mười năm rồi, mỗi một việc làm ở trong nhà này, cô cũng không oán không hối, tuyệt đối không cảm thấy có gì không ổn, bởi vì cô cho rằng, mỗi người ở đây đều là người nhà của cô, vốn dĩ làm chút chuyện cho bọn họ đó là chuyện đương nhiên.
Nhưng khi nghe Ninh Nghiên nói những lời này, cô bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình chỉ là người hầu ở đây mà thôi.
Phong Khải Trạch cũng cảm giác được chỗ này, vốn đã có ấn tượng không tốt đối với người Tạ gia, giờ phút này toàn bộ đều đã chuyển thành tức giận.
Toàn bộ người trong nhà này đều quá đáng ghét, người nhỏ đã khi dễ người khác, người lớn cũng bắt nạt người ta, bọn họ coi Tạ Thiên Ngưng là gì chứ?
Tạ Chánh Phong có vẻ là người khá bình dị, hay xấu hổ, lại rất thẹn thùng, trên mặt chỉ biết nở nụ cười ngượng ngùng, hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống.
Trong lúc mọi người còn đang trầm mặc, trong nhà bếp Ninh Nghiên lại mở miệng: “Chánh Phong, tiền sinh hoạt tháng này đều dùng mua đồ hết rồi, thành ra tiền điện nước vẫn còn chưa đi đóng, một hồi ông kêu Thiên Ngưng đi đóng đi, với lại còn đống rác ở ngoài cửa vẫn chưa đi đổ đó.”
Lời này vừa nói ra, rốt cuộc Tạ Chánh Phong không thể chịu đựng nổi, hướng vào trong phòng bếp rống to: “Bà câm miệng lại cho tôi.”
Ninh Nghiên nghe thấy tiếng quát lớn, cảm thấy bản thân uất ức, vì thế trực tiếp từ bên trong mắng ngược trở lại: “Ông làm gì phát hỏa với tôi chứ, tôi chọc giận ông hồi nào hả?”
“Tôi bảo bà câm miệng, bà không nghe thấy sao?”
“Tạ Chánh Phong, bộ ông uống nhầm thuốc rồi sao?” Ninh Nghiên cảm thấy chuyện không ổn, vì thế từ trong nhà bếp đi ra, trên người còn mặc tạp dề, vừa định ra khỏi nhà bếp liền muốn chửi, nhưng khi thấy trong phòng khác có thêm một người, hơn nữa Tạ Thiên Ngưng còn lột xác trở thành một thiên nga xinh đẹp, nhất thời khiến bà kinh ngạc đến trợn tròn mắt, lời muốn nói ra đột nhiên nuốt trở lại trong cổ họng.
Chuyện này là sao?
Cho tới bây giờ Tạ Thiên Ngưng cũng chưa ăn diện cho bản thân mình, bây giờ trở về lại trang điểm xinh đẹp vậy, chẳng lẽ muốn cướp Ôn Thiếu Hoa lại sao?
Không được, bà không thể để cho chuyện này xảy ra như vậy, bằng không con gái bà phải làm sao đây?
Vì muốn ổn định thế cục, Ninh Nghiên không chú ý đến người lạ là Phong Khải Trạch đang nhìn bà, trực tiếp tức giận chất vấn Tạ Thiên Ngưng: “ Thiên Ngưng, cô làm ình trở thành bộ dạng này là vì muốn đoạt lại Thiếu Hoa sao?”
“Cháu___” Tạ Thiên Ngưng cảm nhận rõ ngũ vị tạp trần ở trong lòng, thật sự không biết nên đối mặt chuyện này như thế nào. Ấp a ấp úng muốn giải thích nhưng lời còn chưa nói ra đã bị ngắt ngang.
Ninh Nghiên không cho cô có cơ hội nói chuyện, tiếp tục mắng: “Thiên Ngưng, vài ngày nữa thì Thiếu Hoa với Minh San sẽ kết hôn với nhau, cô đừng có không biết xấu hổ đi chen chân vào giữa 2 đứa nó, có được không?”
Nghe những lời này, Tạ Thiên Ngưng nổi giận, tức giận đứng lên rống to để phản bác lại: “Cháu không biết xấu hổ chen chân vào giữa họ ư, đây là phải nói do con gái của thím không biết xấu hổ chen chân vào cháu với Thiếu Hoa mới đúng chứ?”
“Thiếu Hoa đã nói là không thích cô, cô cần gì phải cứ quấn lấy chi cho phiền phức chứ? Tình cảm không thể miễn cưỡng, càng miễn cưỡng càng không thể có hạnh phúc. Hôm nay cô ăn mặc xinh đẹp như thế này thì ra là muốn để cho Thiếu Hoa xem, để cho nó hồi tâm chuyển ý đối với cô à. Tôi nói cho cô biết, cô hãy từ bỏ chuyện này đi, Thiếu Hoa với Minh San đi dự tiệc rồi, cô sẽ không thể gặp được nó đâu.”
Tạ Chánh Phong thật sự nhìn không thuận mắt rồi, đứng lên vung một cái tát lên trên mặt Ninh Nghiên, nổi giận nói: “Ninh Nghiên, Minh San đã khiến cho tôi không thể ngẩng đầu trước mặt Thiên Ngưng rồi, không ngờ cả bà lại càng quá đáng hơn, hai mẹ con các người đã làm cường đạo rồi giờ lại còn đi bắt nạt người ta, có phải không?”
“Tạ Chánh Phong, ông dám vì một người không có quan hệ mà đánh tôi ư?” Ninh Nghiên lấy tay ôm mặt mình, nổi giận lôi đình mà mắng to.
“Cái gì không có quan hệ, Thiên Ngưng là con gái của anh trai tôi, cái này gọi là không có quan hệ được sao hả?”
“Anh trai ông đã chết mười năm rồi, chuyện của con gái ông ấy thì có liên quan gì nữa chứ?”
“Ninh Nghiên___”
“Tôi có nói sai sao? Anh ông đã chết rồi, ông ấy để lại cho ông cái gì hả? Ông ta chỉ để lại cho ông cái gánh nặng là Tạ Thiên Ngưng thôi, cái gì cũng không để lại cho ông, dựa vào gì muốn chúng tôi chiếu cố một người chẳng liên quan gì chứ hả? Hơn nữa, chúng ta đã chiếu cố cô ta đã mười năm rồi, coi như trả đủ lại ân tình nhỏ bé kia cho anh ông rồi.”
“Bà_____”
“Tạ Chánh Phong, ông có biết không, mười năm nay tôi rất hận ông, chuyện gì ông cũng đều vì nghĩ cho Tạ Thiên Ngưng, mà ông có nghĩ cho Minh San không? Ông đã không nghĩ cho con gái của chúng ta, tôi đây là mẹ nó thì phải nghĩ cho nó thôi. Nó thích Thiếu Hoa nên tôi sẽ không để bất cứ người nào cướp Thiếu Hoa ra khỏi bên cạnh nó.”
Sau khi Ninh Nghiên cùng Tạ Chánh Phong cãi nhau dữ dội, ánh mắt tràn ngập căm thù, trừng về phía Tạ Thiên Ngưng, cảnh cáo lấy cô, đừng có mơ tưởng mà cướp lại Ôn Thiếu Hoa.
Tạ Chánh Phong bị mắng đến xám cả mặt, tuy rằng buồn bực, nhưng không biết nói gì tốt đây, chỉ có thể vô lực ngồi xuống rồi cúi đầu thở dài.
Dưới tình huống như vậy, ông nên nói cái gì đây, ông có năng lực để nói gì chứ?
Nhìn theo cái tát lúc đầu mà Ninh Nghiên hứng chịu, Tạ Thiên Ngưng ngơ ngác nhìn bà, căn bản kinh ngạc khi thấy bà bị đánh, sau đó nghe những lời nói của bà, toàn bộ kinh ngạc biến thành thất vọng và đau khổ.
Cô luôn xem và đối đãi mọi người như người thân của mình, nhưng lại không ngờ tới, đối với bọn họ cô chỉ là người dưng.
Một từ không liên quan, khiến trong lòng hoàn toàn nguội lạnh.
Lúc này Phong Khải Trạch đứng lên, đem Tạ Thiên Ngưng kéo vào trong ngực, trước mặt vợ chồng Tạ Chánh Phong, nhu tình tựa như nước, ôn nhu an ủi cô: “Không có việc gì đâu, tất cả đều còn có anh đây, anh đồng ý làm vật cản tránh gió suốt đời cho em.”
Hai mắt cô rưng rưng nhìn lên, kích động khi nhìn vào anh, nhịn không được nhào vào trong lòng anh, thầm nghĩ tình cảm của bản thân mình đã biến thành từng mảnh vụn nên muốn đi tìm một chỗ ấm áp để tựa vào.
Anh ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Về sau không được phép của anh, thì không được một mình đi đến nơi này có biết không?”
Lời nói bá đạo cùng giọng điệu ôn nhu này khiến cô như bị mê hoặc, chỉ ngây ngốc gật đầu, hoàn toàn không biết bản thân đang làm gì, chỉ muốn nghĩ đến phần ấm áp này.
Cô hiện giờ thật sự cần một chỗ dựa dẫm, bằng không thật sự sẽ không thể chịu đựng nổi, mà ngã xuống.
Hai người ôm lấy nhau đầy tình cảm, khiến Ninh Nghiên ở bên cạnh trợn tròn mắt, lăng lăng hỏi: “Các, các người___”
Tạ Thiên Ngưng chưa bao giờ vô cùng thân thiết với người khác phái đến như thế, hiện tại làm sao có thể ôm ấp cùng một người đàn ông khác đến như vậy chứ?
Tạ Chánh Phong đứng lên, lạnh lùng giải thích: “Đây là bạn trai của Thiên Ngưng, cậu ấy còn giỏi hơn cả Ôn Thiếu Hoa nữa. Ninh Nghiên, làm người không nên quá đáng vậy, bằng không sẽ gặp báo ứng đó. Bà oán giận tôi không nghĩ nhiều cho Minh San, vậy thử hỏi xem, tôi phải làm thế nào mới là nghĩ cho nó hả, giúp nó cướp lấy vị hôn phu của Thiên Ngưng mới là nghĩ cho nó sao? Minh San tốt nghiệp đại học đã ba năm rồi, ba năm nay nó vẫn không chịu đi tìm việc làm, không có lúc nào không nghĩ tới biện pháp ầm thầm cướp lấy vị hôn phu của Thiên Ngưng, đây là chuyện mà những tiểu tam hay làm. Mười năm rồi, tiền chi trong nhà này đều chỉ có mình tôi phải gồng gánh, bà có biết tôi mệt mỏi lắm rồi không? Cũng may những năm gần đây có Thiên Ngưng trợ giúp cho nhà không ít, nên tôi mới thấy được thoải mái đôi chút, cho nên trong lòng tôi luôn thương con bé, cảm kích con bé, những chuyện này các người có từng hiểu rõ không hả?”
“Tôi___”
Lúc này tới phiên Ninh Nghiên á khẩu không thể trả lời được, xấu hổ cúi đầu xuống, trong lòng thật sự rất lúng túng.
Chuyện sao lại thành ra thế này?
“Ninh Nghiên, tôi là đàn ông, lo cho vợ con là trách nhiệm của tôi, cho nên tôi chưa từng nói nửa câu oán trách các người. Nhưng các người cứ đối xử với Thiên Ngưng như vậy, thật sự khiến tôi rất tức giận. Thiên Ngưng đã chuyển ra khỏi nhà này rồi, mà bà lại còn có mặt mũi bảo con bé đi làm vệ sinh, trả tiền phí mua đồ hàng ngày, tiền điện nước, còn muốn mua này nọ, sao bà không kêu con gái bà làm chuyện đó đi chứ?”
“Này___”
“Bà cho là gả Minh San cho Thiếu Hoa là chuyện tốt sao? Tôi thật sự khẳng định nói cho bà biết, cuộc hôn nhân này tuyệt đối không hề có hạnh phúc, bà chờ mà hối hận đi. Cuộc hôn nhân này là do anh tôi khi còn sống đã định ước, vậy thì tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, các người làm vậy chỉ khiến cho chuyện này càng tồi tệ hơn thôi.” (chí lý quá đi)
“Chánh Phong, kỳ thực , kỳ thực tôi không hề nghĩ như vậy, tôi chỉ là, chỉ là______” Ninh Nghiên muốn giải thích, nhưng lại không biết giải thích thế nào.
Bà tức giận, cũng chỉ muốn con gái có được kết cục tốt mà thôi, chuyện khác căn bản chẳng hề nghĩ nhiều lắm.
Là một người mẹ chỉ nghĩ cho bản thân con mình thì có gì là sai chứ?
“Bà đã quá ích kỷ rồi đó.”
“Tôi_____”
Tạ Thiên Ngưng nghe đến đoạn này, thấy trong lòng đã dễ chịu hơn một chút, sau khi rời khỏi lồng ngực của Phong Khải Trạch, hít một hơi, bày ra vẻ tươi cười nói khẽ, “Thím Ninh à, thím yên tâm đi, con sẽ không cướp Thiếu Hoa từ người Minh San đâu, bởi vì đối với con mà nói, người đàn ông đó không đáng để con gởi gấm tấm thân.”
“Này____”
Ninh Nghiên vẫn cứ kéo ngữ điệu ra, nói không ra lời, trong lòng càng lo lắng.
Sao tất cả mọi người đều nói Ôn Thiếu Hoa là người không tốt chứ?
Nhất định là không ăn được nho nên nói nho còn xanh mà, hừ.
Trong lòng Ninh Nghiên đã nhận định con gái gả cho Ôn Thiếu Hoa là chuyện tốt, mặc kệ ai nói thế nào, đều không thay đổi quyết định.
Ôn Thiếu Hoa là cậu chủ nhà giàu, gả cho cậu ta có gì mà không tốt chứ?
“Chú, chú muốn con về lấy đồ, rốt cuộc là lấy gì vậy?” Tạ Thiên Ngưng không muốn nói đến chuyện đó nữa, liền chuyển sang chuyện khác.
Tạ Chánh Phong lấy từ dưới bàn ra một cái hộp gỗ đã bị khoá, sau đó dùng hai tay đưa cho cô: “Đây là đồ ba con còn sống muốn chú bản quản, nói khi nào con xuất giá thì giao lại cho con. Chú vốn định muốn tiếp tục bảo quản, nhưng không biết sau này có chuyện xấu gì xảy ra không, trước mắt cứ giao lại cho con.”
Tạ Thiên Ngưng vừa nghe đến ba khi còn sống để lại gì đó, thật sự bị kích động, hai tay chậm rãi nhận lấy cái hộp gỗ, nâng niu trong lòng bàn tay xem như gia bảo.
Cô cho rằng ba chẳng để lại gì cho cô, thì ra còn có cái hộp, chính là hòm đã khóa này.
“Chú, chìa khóa của ổ khóa này đâu?”
“Chú không có chìa khóa.”
“Sao có thể không có chìa khóa chứ?” Máu nóng như dâng lên.
“Cái hòm này kỳ thực là đồ cưới mẹ con đã chuẩn bị cho con lúc con mười sáu tuổi, cho nên chìa khóa này ở trong tay mẹ con, nhưng mà tuyệt đối không ngờ mẹ con cùng ba con_____”
“Chú, hòm này cháu không cần, cho chú đó.” Tạ Thiên Ngưng vốn xem hòm này như báu vậy, đột nhiên trong một lúc lại vô cùng chán ghét.
“Đây là ba con để lại cho con, cũng là của mẹ con để lại cho con, con vẫn nên cầm đi, nếu con thật sự không muốn thấy hòm này, vậy thì cứ đem giấu nó đi, giấu ở chỗ nào mà con không nhớ đó.”
“…….”
Phong Khải Trạch nhìn thấy cô do dự, vì thế nói một câu: “Cầm đi, mặc kệ chuyện xưa nó có là gì, đây đều là của em. Có lẽ đây chưa phải là kết thúc của chuyện ngày xưa, sau này nó có thể tiếp tục phát triển chỉ chờ em đến viết thôi.”