Gặm Nhấm Nỗi Tương Tư

Chương 1: Cuộc gặp gỡ không mong muốn



Mộng Tuyết Hoa vừa học xong lớp 12, à không chính xác hơn thì cô vừa trải qua cuộc thi mà người người đều lo lắng và khiếp sợ. Sợ tương lai sẽ đi vào ngõ cụt nếu điểm thi lên Đại học quá thấp hoặc lo vì có đủ để đậu trường mà họ đã mong muốn từ trước không.

Lo lắng sao? Ai mà chả lo chứ, nhưng với cô học trường nào cũng chả quan trọng chủ yếu co chỉ nhắm vào kinh tế mà thôi. Quá lắm không đậu trường top thì bản thân học trường tư thôi hag tất gì phải suy nghĩ nhiều chứ.

Cô cũng vừa trải qua cuộc thi đó nên bây giờ cho tới lúc có kết quả hầu như là thời gian xả stress đúng nghĩa. Hầu như suốt 1 tháng liền cô đều đi chơi và ăn ở ngoài cùng bạn mình là Bạch Yên.

Quả thật con gái đi chơi với nhau phần lớn sẽ bàn về con trai là chính quả không sai. Cả hai người đều ế bằng thực lực, trước kia khi còn học họ cũng chả trang điểm bao giờ ấy vậy giờ đã trưởng thành nên cũng lo lắng vì thời cấp 3 trôi thật vô vị chả có lấy một mảnh tình vắt vai cho có cảm xúc tình yêu học trò.

Bạch Yên đang ngậm ống hút trong miệng khi lướt thấy vài cậu nhóc đang bước vào quán cafe thì mới huých tay và bảo với cô: "Nè, mày thấy hai cu cậu vừa vào thế nào?"

Tuyết Hoa quay sang chưa đủ ba giây thì mới quay lại trả lời bằng điệu bộ thản nhiên: "Bình thường, cũng chả phải gu thẩm mỹ của tao. Vả lại mình ế cũng lâu chắc dây cảm xúc miễn dịch với mấy tiểu thịt tươi này rồi".

Bạch Yên phì cười lớn: "Còn miễn dịch nữa chớ. Nói đi biết đâu bà đây tìm được gu cho mày quen thì sao, mày thích kiểu gì?"

"Hửm? Chắc là kiểu trai tri thức rồi bởi vì t ngu ngốc quá biết đâu sau này con ta còn thừa hưởng sự thông minh, nếu kèm thêm đẹp trai cũng không tồi"

" Haahaaaa làm sao mà biết được tri thức hả. Chả nhẽ định tìm mấy anh đeo kính lạnh lùng boy à?"



"Đúng đó, tìm đi giới thiệu cho tao đi. Mày nói hay lắm mà cũng như tao thôi, có khác gì đâu"

Bạch Yên im lặng thầm chửi trong đầu "Sao có thể tìm được người đủ yêu cầu đó được. Hèn gì chả yêu ai tới bây giờ"

Bỗng tiếng chuông quán cafe vang lên bất giác Bạch Yên ngước lên nhìn về phía cửa một lần nữa. Cô khá bất ngờ khi người đàn ông bước vào đó lại cũng khá bảnh bao. Đúng là không tồi.

Mông Tuyết Hoa nhìn thấy cô nhìn sửng sốt như vậy cũng xoay lại nhìn theo bản năng. Trong đầu nảy ra dòng chữ: Ông trời cử người tới phạt mình rồi à.

Cô liền giục Bạch Yên đứng dậy và vờ lại quầy thu ngân tính tiền để xem thử Wechat của anh là gì biết đâu may mắn xin được thì sao. Bạch Yên thấy cô như vậy cũng hiểu ý, vờ đùa giỡn đẩy cô về phía người đứng đằng kia. Trời xui đất khiến Tuyết Hoa mất trớn đã không ngã vào lòng anh thì thôi đã vây còn làm đổ cà phê lên trên chiếc áo sơ mi trắng tinh kia nữa chứ. Thật hậu đậu mà!!!

Thấy người đàn ông đó sửng sờ nhìn hai người. Bạch Yên liền nhanh trí nói: "Trời ạ, em sơ ý quá. Anh xem áo anh bị bạn em làm bẩn rồi hay là để bạn em đền cho anh nhá!! Anh bỏ qua đừng so đo được không?"

Người đàn ông chưa kịp nói thì người bạn bên cạnh đã chen vào: "Hai người hay thật, đường rộng vậy còn va phải Triết Viễn nhà tôi nữa".

Tuyết Hoa nghe xong tên anh thì mừng rỡ vội nói giọng ân hận nhằm xin Wechat: "Xin lỗi! Thật sự xin lỗi!! Hay là chúng ta kết bạn đi có gì hôm khác em đền bù cho anh cả áo và ly cà phê khác được chứ?"

Triết Viễn nghe xong, vẻ mặt nhởn nhơ pha chút khó chịu nói: "Lần gặp đầu tiên xui xẻo như vậy, tôi vẫn không mong muốn chúng ta gặp lại lần nào đâu".