Gặm Nhấm Nỗi Tương Tư

Chương 12: Hôm nay không hỏi sợ rằng cả đời cô sẽ chẳng còn cơ hội nữa.



            Cố Chỉ Phàm như không tin vào tai mình khi nghe câu nói này phát ra từ chính cậu bạn thân. Cậu liền mở to mắt và hỏi lại, gắng sức nghe cho rõ lần nữa.

            "Gì cơ? Từ bao giờ cậu lạnh lùng vô tình thế. Nói chuyện lạnh nhạt bây giờ lại trưng ra vẻ mặt vô cảm thế kia à! Haizzz, dù sao người ta cũng là cô nhóc vừa phẫu thuật xong. Cậu phải dùng giọng điệu dịu dàng mà nói chuyện chứ".

             Triết Viễn nghe câu nói như vậy của Cố Chỉ Phàm khiến cậu phải nhìn cậu ta bằng ánh mắt khinh bỉ mà trả lời lại ngay.

             "Dịu dàng? Khi nãy cậu còn bảo họ là những cô nàng đanh đá cơ mà. Vả lại là bệnh nhân với mình ai cũng như nhau. Cậu đừng xía vào chuyện của người ta vẫn hơn".

             "Haizzzz!!! Thật tội nghiệp sao cô bé lại dính phải tên bác sĩ đáng ghét nhà cậu chứ. Nếu mà cô bé bên Khoa Nhi là sẽ được mình hết mực quan tâm chăm sóc rồi".

             Lúc này Bùi Ánh Nguyệt và Triết Viễn đều nhìn về phía Cố Chỉ Phàm. Không đợi Triết Viễn lên tiếng, Bùi Ánh Nguyệt liền chen vào hỏi ngay:

             "Gì cơ? Mình nghe nhầm à? Cậu từ bao giờ quan tâm tới người khác vậy. Để ý cô bé này à? Không đi tán tỉnh mấy cô em y tá ở khoa cậu nữa sao? Cậu đổi gu từ khi nào vậy?".

            "Bùi Ánh Nguyệt sao cậu hỏi lắm thế! Chủ là nhất thời hứng thú thôi. Đợi mình quen được hết hứng thú thì sẽ lại ăn cỏ gần hang mà thôi. Cậu lo quan tâm ông xã tương lai của mình đi".

            Nghe xong Bùi Ánh Nguyệt thì cười e thẹn nhìn Triết Viễn. Nhưng trái ngược với cô, anh liền nhìn Cố Chỉ Phàm mà trừng một cái đáp lại lời cậu:

            "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Cậu không sợ có ngày nghiệp quật lại à. Vả lại mình nghĩ cô nhóc kia không phải hạng người cậu thích thì đùa được đâu".

                        "Haha, Triết Viễn à kệ cậu ấy đi. Chúng ta mau vào thôi nếu không lát nữa trưởng Khoa thấy chúng ta bỏ bê bệnh nhân như vậy cũng không hay, đúng không?"

                        Trong mắt của Bùi Ánh Nguyệt thì Cố Chỉ Phàm làm gì cũng chẳng liên quan đến cô. Đừng làm việc ảnh hưởng đến lợi ích của mình thì cậu ta có làm gì cũng chả làm sao. Vả lại nếu cậu tán tỉnh cô nhóc kia mà Triết Viễn hành động như vậy chắc hẳn là cậu ấy không có ý gì với cô bé kia đâu. Vừa nghĩ vừa cảm thấy an tâm, sau đó cô liền kéo Triết Viễn đi và đưa tay tạm biệt Cố Chỉ Phàm mà không nhìn lại.

                        Cố Chỉ Phàm biết tính cách mặt kệ chuyện đời của Bùi Ánh Nguyệt. Ai mà chả biết cậu ta thích Triết Viễn đến mức nào chứ, dù sao thì họ cũng là hôn thê của nhau. Chỉ cần giúp cậu thực hiện đam mê của mình thì cậu đều vui vẻ cả. Dù gì cô nhóc kia cũng không thân thiết gì với hai người đó nên cậu cũng không để tâm gì. Chỉ là bản tính "bad boy" đã ăn sâu vào máu không thể nào trách cậu được.

                     Bên ngoài khuôn viên bệnh viện.



                    "Nè, sao cậu biết mà không nói mình, đã vậy còn có ý định che giấu nữa. Thật sự giận hết sức".

                     Bạch Yên vừa chống nạnh vừa chu mỏ đáng yêu thầm trách Tuyết Hoa. Quả thật khi biết chuyện cô giận muốn chết, sao Tuyết Hoa có thể giấu mà không nói cho cô biết chứ.

                     "Lúc cậu hỏi thú thật mình không biết phải giải thích từ đâu nữa. Vả lại mình chỉ biết Triết Viễn vì anh ta là bác sĩ chính cho mình thôi. Còn người bạn bên cạnh thì mình xin thề là đến hôm nay mình mới biết".

                      "Gì cơ, bác sĩ chính á? Sao oan gia dữ vậy!. Vậy còn cô gái bên cạnh thì sao, cậu biết chứ?".

"Vị hôn thê của anh ta".

Bạch Yên nghe xong thì mở to mắt ngạc nhiên. Cô không tin được rằng người mà cô có ý định gán ghép với Bông Hoa Nhỏ cua mình như vậy mà đã có vị hôn thê. Vừa biểu hiện tiếc vừa cảm thấy thương cho cô bạn mình. Bạch Yên nhìn biểu cảm của Tuyết Hoa thì đoán được chín mười phần chắc chắn là cô ấy đã cảm nắng Triết Viễn. Nhưng mà đường tình cô nàng đúng thật là éo le mà.

Tuyết Hoa vừa mở điện thoại thấy mẹ mình dặn ghé phòng làm việc của bác sĩ, y tá lấy thuốc uống và xem lại vết thương. Trùng hợp là cô cũng không muốn đợi thêm câu hỏi gì từ Bạch Yên nữa, vội nói tiếp.

"Bụng mình hình như đau lên lại rồi. Sẵn tiện ghé phòng y tá lấy thuốc. Nãy giờ chúng ta đi dạo vậy đủ rồi. Mau lên lại thôi".

"Được, được, không hỏi gì nữa. Mình đỡ cậu lên".

Đến phòng lấy thuốc, Bạch Yên đứng đợi cô bên ngoài. Cô vừa bước vào đã trông thấy Triết Viễn đang ngồi ghi sổ tay ca bệnh của từng bệnh nhân. Trông thấy tiếng gõ, anh liền nhìn lên đối mặt với ánh mắt của cô. Nếu biểu hiện của Tuyết Hoa là hững hờ thì anh có phần suy ngẫm. Biểu cảm cô nhóc này thay đổi thất thường thật, rõ ràng trước kia không bày ra sự lạnh lùng như thế. Thoạt nhìn anh cũng chỉ để tâm đến cô bé này bởi vì ánh mắt của Tuyết Hoa khiến cho anh không dời tầm nhìn đi được. Tuy Tuyết Hoa không phải người quá xinh đẹp nhưng ánh mắt của cô lại rất sắc sảo khiến cho người khác không khỏi chú ý. Nhưng quả thật anh chỉ có ý định xem cô như em gái mà không khỏi quan tâm hỏi han.

"Y tá vừa ra ngoài, thuốc của nhóc họ để sẵn trên bàn. Lại đây lấy đi".

Khi lấy thuốc xong vừa định quay người bỏ đi nhưng chân cô như cứng đơ lại. Quả thật cô không muốn bỏ lỡ, nếu như không hỏi sợ rằng cô mãi sẽ không cơ hội nào một lần nữa. Tuyết Hoa cố lấy tất cả can đảm trong suốt bao năm qua mà cô tích trữ liền quay lại nhìn thẳng vào Triết Viễn hỏi:

"Bác sĩ Bạch là vị hôn thê của anh à?"