Bất ngờ cánh cửa mở ra, bà Hà trông thấy thì vẻ mặt liền cười hiền hòa trái ngược với biểu cảm của cô. Đúng là anh ấy, sao cô không nghe ra được chứ, người khiến cô tương tư không biết trong tuần qua đã bao lần mơ về, Triết Viễn. Hiện tại anh đứng sừng sững trước mặt nhưng cô không dám nhìn thẳng, sợ anh và Bùi Ánh Nguyệt hiểu lầm một phần, một phần còn lại sợ anh biết tâm tư của cô.
Bà Hà Nguyệt Cầm liền lên phía trước đối diện với cậu mà nói:
"Cháu xem bác quả là may mắn mà. Vừa định đi thì đúng lúc gặp cháu bước vào. Xem ra ông trời cũng muốn ta và con bé đứng trước mặt cảm ơn cháu cho đàng hoàng đây mà".
"Cô quá lời rồi. Đây là nghĩa vụ cũng như trách nhiệm của cháu, lại phải khiến cô và bé nhọc lòng rồi".
Vừa nói anh vừa nhìn về phía Tuyết Hoa. Thật ra anh luôn chú ý tới cô, không biết vì lý do gì. Nhưng thật sự anh rất để ý đến ánh mắt của cô, dường như chưa bao giờ anh thấy cô nhìn thẳng vào mắt mình. Còn anh thì khác, do mắt cô nó rất đẹp, một người để tâm đến đôi mắt người khác như anh cũng cảm thán. Thậm chí Bùi Ánh Nguyệt nhan sắc dù hơn cô nhiều nhưng mắt cô ấy cũng không bằng cô. Đây là điều anh dám đảm bảo.
Tuyết Hoa vẫn luôn dõi theo mẹ, cô vẫn luôn có cảm giác ai đó nhìn mình, nhưng cô không chắc, ai lại nhìn cô chứ. Cô không để tâm mà phản bác lại lời của hai người.
"Người chăm sóc con một tuần qua là bác sĩ Bùi mẹ à".
"Vậy ai là người làm tiểu phẫu cho con hửm? Con nhỏ này!"
Sở dĩ cô nói như vậy, người khác nghe thì có phần là đang phân rõ công trạng. Nhưng chính cô mới là người biết, câu nói đó một phần như trách anh, tại sao lại bỏ mặc cô. Cô đâu có tư cách làm tiểu tam chứ, sao lại tránh cô như tránh tà vậy. Nhưng cô không dám đối diện anh mà hỏi trực tiếp như thế. Sợ anh tránh né nỗi lòng tương tư này, à không đúng hơn là sợ anh xem thường mới đúng.
"Cô bé nói cũng không sai đâu dì à. Dù sao cháu cũng là người thiếu tắc trách khi không thể lo cho hồ sơ bệnh án của cô bé một tuần qua mới phải nhờ tới bác sĩ Bùi".
"Trời ạ! Xem cháu kìa, chả phải bác sĩ Bùi là hôn thê cháu sao? Cảm ơn ai mà chả như nhau, sao phải phân ra làm gì cho mất hòa khí cặp đôi chứ".
Bà Hà Nguyệt Cầm vừa cười vừa thấy lòi của Triết Viễn rạch ròi quá mức. Dù sao cũng là người yêu với nhau, không nhất thiết phải rõ ràng như thế nên cũng không khỏi nói dăm ba câu trêu chọc lại cậu.
Biểu cảm Tuyết Hoa thì khác, nét mặt cô bắt đầu sượng sùng khi nghe anh nói tới câu công việc bận rộn. Bận ư? Nếu không phải trực tiếp cô cùng Bạch Yên nghe được trên hành lang anh cùng Bùi Ánh Nguyệt nói câu kia thì có lẽ bây giờ cô cũng nghĩ là anh bận thiệt nữa kìa. Cô tự cười chính mình, sao cứ phải tương tư cái người này cơ chứ. Lời nói trước sau chưa từng đồng nhất. Lý trí bảo như vậy, nhưng bất giác tim vẫn sẽ đau.
Thấy con mình ngẩng người ra như vậy, bà Hà Nguyệt Cầm liền hất vai cô và bảo:
"Sao im lặng rồi? Người ta giúp con thì con phải tự đứng trước mà cảm ơn chứ! Chả lẽ đợi mẹ cảm ơn giùm sao".
"Cảm ơn ạ!"
Vẫn như cũ, không nhìn mặt anh. Anh tự hỏi chẳng lẽ khuôn mặt anh có gì khiến cô nhóc này chẳng thèm đoái hoài lấy một cái như vậy chứ. Vậy nên anh không có ý định nhận câu nói đó, lần này phải để cô nhóc này cảm ơn đàng hoàng nhìn thẳng vào mặt anh mới được. Anh tự nhủ như vậy.
"Em cảm ơn tôi mà lại đi nhìn mẹ em thế cơ à! Sao tôi dám nhận hai tiếng cảm ơn này cho phải đây".
Nghe anh nói vậy, bà Hà cũng nhìn vào con gái mà trách.
"Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn để người khác phải nhắc lỗi nhỏ như vậy. Cảm ơn lại đàng hoàng cho mẹ".
Cô không muốn nhìn anh cơ mà, sao có thể nói mà nhìn thẳng được chứ. Cô tự hỏi trước kia anh cũng chưa từng bắt bẻ mình như vậy cơ mà, sao bây giờ lại giở chứng như này cơ. Chắc là không gặp lại lần nào nữa nên anh ta kiếm chuyện đây mà. Dù nghĩ như vậy, nhưng cô cũng không phải người thiếu hiểu biết. Lần này cô ngước lên, thẳng lưng nhìn vào mắt anh dỏng dạc nói:
"Cảm ơn bác sĩ Triết trong suốt thời gian qua đã giúp đỡ cho em ạ. Nhờ anh gửi lời này đến bác sĩ Bùi nữa. Thật sự cảm ơn hai người rất nhiều, thời gian qua làm phiền rồi".
Nói rồi cô vội chào những người xung quanh rồi kéo mẹ mình đi. Mặc cho bà Hà còn chưa nói xong dăm ba câu nữa. Bỏ lại ánh nhìn của Triết Viễn, hiện tại anh vẫn đang đứng trời trọc ra đó. Dù sao thì đây cũng là lần đầu, anh và Tuyết Hoa nhìn thẳng vào mắt nhau mà nói như thế. Anh luôn xem cô như em gái bởi tính cách vừa lạnh lùng vừa thanh tao lại có phần hơi kiêu ngạo đó thật sự rất giống anh thuở xưa. Hôm nay tạm biệt cũng không biết khi nào gặp lại, dù sao cũng phải để anh nói lời tạm biệt chứ. Anh thầm trách trong lòng.