Gặm Nhấm Nỗi Tương Tư

Chương 3: Gặp lại



  Tối hôm đó, dường như Tuyết Hoa nằm trằn trọc cả đêm không thể chìm vào giấc ngủ. Đúng hơn là chưa chìm vào giấc mộng đẹp thì đã bị cơn đau làm bật dậy. Không phải đau vì cơn nhục nhã khi nãy mà là không biết lí do gì bụng cô cứ đau âm ỉ từ lúc lên giường tới giờ. Cô tự nhủ bản thân cả đêm này chưa đụng vào một món ăn nào ngoại trừ việc uống một ly Americano khi nãy. Bất chợt cô không biết phải làm thế nào để cơn đau thuyên giảm. Cô lê thân mình đứng dậy và dùng sức vào nhà vệ sinh, nhìn vào trong gương đó, khuôn mặt dường như không còn một sức sống nào cả. Ánh mắt thững thờ, khuôn mặt xanh xao chính là từ dùng để chỉ sắc thái của cô lúc này.

   Cố chịu, hai từ này đã hiện lên trong đầu cô lúc này. Lúc này là 2h35p sáng, cô thầm nhủ chỉ cần cố gắng chịu cơn đau này thêm 3 giờ nữa là không sao cả. Đúng vậy, phải nhẫn nhịn sẽ nhanh qua thôi. Cô chỉ nghĩ đây là cơn đau nhẹ nhàng vì thói quen xấu bỏ bữa mà không nghĩ gì khác. Bước khỏi phòng vệ sinh cô liền đi về phòng ngủ tìm cho mình chai dầu cô vẫn hay dùng để xoa bóp nhằm mong cơn đau sẽ thuyên giảm.

  Chắc là xoa bụng này cũng có tác dụng, một lát sau cô không còn đau inh ỏi như vậy nữa. Nhưng không, chỉ vừa chợp mắt chưa được ba mươi phút, cơn đau lại ập tới lần nữa. Ai đã từng đau dạ dày rồi mới hiểu được cảm giác của cô lúc này, đau đến mức nước mắt từ lúc nào đã chảy xuống lăn dài trên gò má. Vì trong nhà cô ai cũng sẽ có phòng riêng, từ phòng cho hai người anh trai đến phòng cho ba mẹ, hầu như cô không có sở thích ngủ chung hình thành từ bé. Hai anh người thì đi học xa, người thì làm xa, ba mẹ thì dưới lầu. Có lẽ đêm hôm đó là lần đầu tiên cô hiểu cảm giác vừa đau đớn vừa cô đơn nó sẽ như thế nào.

Rạng sáng hôm đó, cô chỉ biết nằm xoa bụng cầu cho cơn đau này qua đi. Hầu như là cô không chợp mắt được một phút nào nữa mà mong trời sáng thật nhanh, chưa bao giờ cô mong thời gian trôi thật nhanh đến như vậy.

Buổi sáng như thường lệ mẹ cô sẽ lên kêu cô dậy như mọi lần, thấy cô nằm bệt dưới đất ôm bụng bà hốt hoảng liền gọi chồng lên. Ông Mộng Phi Vũ nhìn thấy đứa con gái mình nằm mặt mày tái nhợt. Ông sốt sắng bảo vợ nghỉ làm đưa con gái vào bệnh viện, vì công việc ông khá bận rộn nên rất khó thấy ông xin nghỉ phép để ở nhà. Ông tìm thuốc đưa cô uống để có thể ngồi dậy chỉnh trang để đưa đi khám. Có thể do uống thuốc giảm đau nên có lẽ cô còn chịu được tới bệnh viện mà không tới mức ẻo lả quá mà dựa vào mẹ.

Trước phòng cấp cứu, vì sắc mặt Tuyết Hoa tái nhợt nên khi xem xét một đợt xong y tá liền đưa cô lên phòng siêu âm tổng quát.

Lúc siêu âm xong thì phát hiện trong dạ dày của cô dường như bị lét đi và có một khối u nhỏ. Y tá liền đẩy cô vào khoa nội và làm thủ tục nhập viện.

Có lẽ một liều giảm đau không đủ để cầm cự nổi cơn đau lúc này. Bà Hà Nguyệt Cầm, mẹ cô lo lắng liền cho gọi y tá đến. Lúc y tá vào biểu hiện bận rộn vừa có vài phần than vãn: "Hôm nay bệnh viện rất bận rộn vì có quá nhiều bệnh nhân bị ngộ độc vào mùa hè này. Vì vậy phải phiền người nhà bình tĩnh đợi bác sĩ phẫu thuật xong sẽ tới khám cho bé".

Khi nói xong cô ta chỉ kịp tiêm một liều thuốc giảm đau rồi vội vã đi ra ngoài.



Bà Nguyệt Cầm có lẽ vì thái độ của y tá nên có vài phần tức giận. Dù sao đây cũng là đứa con gái duy nhất và là bảo vật trong tay bà, thấy con mình đau như vậy thử hỏi có người làm mẹ nào chịu nổi chứ. Gia đình của Tuyết Hoa có ba và anh cô chủ yếu làm bên quân đội, còn mẹ cô thì là một Kiểm Toán nên bà đang lo không biết nhờ vả ai được. Bỗng bà nhớ ra người bạn thân nhất của bà từng nói: Nếu sau này có ai vào bệnh viện mà làm bị làm khó thì cứ nói tôi sẽ nhờ người quen giúp cho, biết đâu họ sẽ nể mặt thì sao".

Không nghĩ nhiều bà liền gọi cho bà bạn thân bận rộn mà hỏi sự tình xem thử biết đâu bà ấy lại giúp được gì.

Chả hiểu sao vài phút sau đó, y tá trẻ thoạt nhìn có lẽ cũng chả lớn hơn cô bao nhiêu liền đi vào thái độ niềm nở khác xa so với bà cô khi nãy. Cô ấy nhẹ nhàng dìu đưa cô đi xét nghiệm công đoạn đó cỡ tầm 30p sau thì quay lại. Hiệu lực thuốc giảm đau ở đây cũng khá tốt. Lúc y tá đẩy xe lăn đưa cô vào, bất giác cô trông thấy một thân hình quen thuộc. Vì không bị cơn đau quấy rối như rạng sáng nên cô trông thấy rất rõ đường nét nghiêng của người ấy toát lên vẻ khí chất lịch lãm mà cả đêm qua cô thao thức mà nghĩ đến.

"Người này, chả phải từng gặp đêm qua à. Xem ra ông trời muốn mình gặp lại anh ta rồi". Cô thầm nghĩ.

Y tá trẻ đó liền nói với cô: "Vị bác sĩ này còn khá trẻ vừa mới vào đây làm nhưng em yên tâm anh ấy rất giỏi sẽ giúp em mau chóng khỏe lại thôi"

Cô chỉ biết cười trừ, bởi cô không còn là con nít bị lời nói đó an ủi nên sẽ không để bận tâm chỉ cần có người khám cho mình là được, ai quan tâm già hay trẻ chứ.

Khi nghe tiếng động, anh ta với khuôn mặt hiền hòa đó quay lại nhìn hai người. Cô khá ngạc nhiên vì trông thấy bộ mặt khác của anh. Hóa ra với bệnh nhân anh ấy sẽ nhìn họ với biểu cảm như vậy.

Anh khá bất ngờ khi nhìn thấy cô, đợi y tá đi ra ngoài gọi mẹ cô thì anh mới bắt đầu nói: "Chúng ta lại gặp nhau rồi, Trái Đất này đúng là nhỏ mà. Bệnh nhân 18 tuổi, bị viêm dạ dày còn kèm theo khối u. Xem ra bé nhịn ăn chắc không phải vài lần đâu ha".