"Vậy cho tôi căn phòng đắt nhất đi." Bạch Miên nói, toàn thân trên dưới toát lên vẻ ta đây là đại gia. Nụ cười thương mại trên môi nữ nhân viên vẫn không đổi nhưng Bạch Miên lờ mờ bắt được tia tụt hứng, cô ta cười cứng đờ bắt đầu làm thủ tục phòng, cậu lấy từ balo ra 300 nguyên thanh toán tiền phòng.Đúng lúc này bỗng có 3 người nữa bước vào, hai nam một nữ, một ông chú trung niên khoảng 30 tuổi khá mập mạp, lưng đeo balo màu xanh lam nhạt, vẻ mặt hiền hậu chính trực, một người khác là một cậu thanh niên cỡ 20 tuổi, thân hình cao ráo bảnh trai, đầu tóc cắt tỉa gọn gàng, khuôn mặt thanh tú ưa nhìn, không nổi bật cũng không xấu xí, tóm lại là người bình thường, vẻ mặt ngây ngô chưa trải sự đời, eo đeo balo màu xanh lục đậm, cô gái còn lại khá giống nhân viên công sở, vẻ mặt rất nghiêm khác, khí chất doanh nhân thành đạt rất rõ ràng, xách một chiếc túi màu đỏ nhạt. Bạch Miên vừa nhìn cũng biết bọn họ là người chơi bởi vì trên lưng và eo của họ đều mang một chiếc túi có huy hiệu đặc biệt, cậu mặt không biến sắc cảm ơn cô nhân viên rồi lấy chìa khóa phòng nhưng dư quang vẫn liếc nhìn ba người kia.
Bọn họ bước tới quầy lấy phòng, nhìn biểu cảm khó coi khi nghe dãy số phòng của họ Bạch Miên biết họ có lẽ là biết về sự xui xẻo của các dãy số này, cuối cùng ba người kia cũng chỉ thuê một phòng số 6, ba người kia chắc đã biết cách sử dụng hệ thống.
Bạch Miên cầm chìa khóa đi lên lầu, cậu vừa đi vừa nhìn xung quanh, cửa ở đây làm từ gỗ và được sơn thêm một lớp sơn màu đỏ, trong khá cũ kĩ nhưng vẫn rất chắc chắn, trên tất cả các cánh cửa đều treo một cái bảng số phòng, các cửa đều đối diện nhau, nhưng không phải cửa bên tay phải là 1 thì cửa bên tay phải là 2 mà là cửa bên tay phải là 1 thì cửa bên tay trái lại là số 11, tiếp theo là số 2 bên phải và số 10 bên trái, số 3 bên phải và số 9 bên trái, nhưng đều kì lạ là số 4 bên phải nhưng số tiếp theo bên trái lại không phải 8 mà là 14, tới số tiếp theo lại trở lại bình thường, nhưng tới số 6 bên phải số đối diện lại là 13, mà trong phương tây, số 13 được định nghĩa là số xui xẻo. Bạch Miên tạm thời dời mắt khỏi các con số, cậu nhìn sự vật xung quanh, trên tường cách mỗi phòng đều sẽ treo một ngọn đèn dầu, thảm trải trên sàn là một màu đỏ nóng nực, nói đúng hơn tất cả mọi thứ trên hành lang này đều là một màu đỏ rực, làm người ta không khỏi cảm thấy nóng nảy bực bội, sinh ra nhưng cảm xúc tiêu cực.