"Hộc hộc, hệ thống này cũng quá keo kiệt đi, tao xém chết mà mày cũng chỉ thưởng có 5 vàng." Bạch Miên than thở nói. Cậu đứng lên tiếp tục đi tìm chỗ thay đồ, thời gian làm nhiệm vụ《Tân Nương Của Quỷ》còn khoảng 70 giờ 3 phút, cậu làm nhanh luôn cho đỡ phải kéo dài nhiều thêm chuyện đáng sợ, Bạch Miên nhìn lên trời, hiện giờ là khoảng 11h30 còn khoảng nửa tiếng nữa là lúc âm khí thịnh nhất. Bạch Miên nhìn xung quanh rồi chạy thẳng tới chính viện, cậu cẩn thận kéo cửa đóng chặt, mặc dù không có người nhưng ai biết lúc cậu thay đồ sẽ có mấy thứ kì lạ gì đó nhìn đâu, tốt nhất vẫn là đóng cửa cẩn thận một chút.Bạch Miên vừa đi vừa nhìn xung quanh phòng, nơi này lại rất sạch sẽ, không có một hạt bụi nào hết, đồ vật trang trí cũng khá phong phú và đều được treo hoặc phủ vải đỏ, gồm một cái giường cổ kính treo màn đỏ, trên giường rải đầy lạc, đậu, vâng vâng. Một cái bàn và hai cái ghế, trên bàn được phủ vải đỏ và đặt một ít bánh trái cùng một bình rượu và hai ly rượu, có lẽ là dùng cho uống rượu hợp cẩm. Một cái tủ gỗ cao khoảng 2m, rộng 1m5 dán giấy hỉ, một cái bàn trang điểm có gương, phấn mắt, bút kẻ, son, đồ trang sức lấp lánh... Một cái bình phong thêu hoa bỉ ngạn đỏ tươi cực kì diễm lệ, đồ án tinh tế và chân thực cực kì, nhưng dòng chữ cổ xưa toát lên vẻ bí ẩn thu hút người ta chạm vào nó. Bạch Miên quan sát xong thì không quan tâm lắm mà đi ra sau bình phong thay đồ, cậu mở trang phục tân nương ra, mặc từng cái vào, cũng may lúc trước cậu có học khóa về trang phục và trang điểm cổ trang, sau khi mặc xong thì cậu hơi bất ngờ, bộ trang phục này vừa như in người cậu, giống như đã được chuẩn bị từ trước để chờ cậu đến mặc, nghĩ tới đây Bạch Miên rùng mình da gà da vịt gì đó nổi hết lên, cậu đập hai tay vào má cho bình tĩnh rồi cất bộ đồ của cậu vô balo.
Bạch Miên cầm bộ trang sức hoa lệ tinh xảo đi ra ngoài, ngồi xuống trước bàn trang điểm, gương đồng hơi mờ một chút nhưng miễn cưỡng vẫn xem được, cậu xõa tóc ra, bắt đầu vấn tóc một cách miễn cưỡng cực kì, làm một hồi thì vẫn không xong, đầu tóc Bạch Miên thì rối một nùi như ổ quạ, cậu bực bội cầm lược chải một cách mạnh bạo nhưng lược gỗ vừa chạm vào tóc thì toàn thân Bạch Miên cũng đờ, một cỗ hàn khí lạnh toát từ phía sau ập tới trên người cậu, từng sợi hàn khí len lỏi qua làn da cậu chui vào trong thân thể là Bạch Miên rùng mình, một lực đạo cầm lấy lược trong tay Bạch Miên, tay cậu được đặt lại trên đùi cậu, Bạch Miên có thể cảm giác được thứ đã lấy lược gỗ đi đang từng chút một gỡ ra mái tóc rối tung của cậu một cách thật dịu dàng và tinh tế, giống như tránh làm cậu bị đau hay đứt tóc, thứ đó chải tóc cậu cho thật gọn lại sau đó bắt đầu vấn tóc Bạch Miên lên, cánh tay thứ đó vươn tới trước mặt Bạch Miên lấy từng cây trâm cài lung linh cài lên tóc cậu, Bạch Miên nhận ra đó là cánh tay của một người đàn ông, bàn tày này thật sự rất đẹp, bàn tay to rộng, từng ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, chỉ có làn da là trắng bệch không một chút huyết sắc, Bạch Miên dường như đã biết đây là thứ gì rồi.
Ngồi một lát thì mái tóc của Bạch Miên đã được vấn xong, mặc dù gương đồng hơi mờ chút nhưng cậu vẫn có thể thấy được mái tóc của mình được vấn lên rất tinh xảo và đẹp đẽ.
"Em đẹp lắm, tân nương của ta." Bỗng, một giọng nói trầm thấp du dương vang lên làm Bạch Miên ngẩn người, giọng nói này thật sự quá hay, nó trầm bỏng du dương như tiếng đàn cello vậy, vừa tao nhã nhưng không mất đi sự hào hùng nhiệt liệt, đối với một thanh khống như Bạch Miên thì thật sự là một nhát dao trí mạng a. Bạch Miên ngồi ngẩn ngơ một lúc thì giật mình hồi hồn, cậu quay ra đằng sau nhưng chỗ đó sớm đã khôi phục lại như ban đầu, nhiệt độ cũng trở nên ấm hơn một xíu, giống như từ –5⁰C tăng lên –3⁰C ấy. Cậu nhìn xung quanh một lúc mới chấp nhận việc người đàn ông có giọng nói tuyệt vời ấy đã đi rồi, Bạch Miên nghiêm túc trở lại, cậu bắt đầu trang điểm cho khuôn mặt mình, kẻ một chút đuôi mắt, vẽ hoa sen ở mi tâm bằng màu đỏ, tô lông mày, đánh má hồng, tô son son đỏ, xong hoàn tất, nhìn vô gương bây giờ thật sự là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương khuynh quốc khuynh thành, công thêm dáng người nhỏ con mảnh mai như nữ nhân sẽ không ai nghĩ mỹ nhân này mấy phút trước còn là một thiếu niên phong hoa tuyệt đại. Bạch Miên trùm khăn voan lên đầu rồi đứng dậy, cậu bước từng bước chậm rãi ra khỏi phòng, đi đến sảnh chính nơi bái đường.