Một, độc vũ.
Từ khi biết chuyện từ chỗ Dư Thanh rằng bà xã mình ngoại trừ ca hay, cũng múa rất đẹp, Phó Thời Cẩn bắt đầu tồn chút tâm tư nho nhỏ.
Lúc ấy anh đã nhắc đến, nhưng bị Mai Nhiễm từ chối lấy lý do thân thể không đủ mềm dẻo, nhưng trước mắt, cô đã sinh hai đứa con, dáng người khôi phục rất tốt, vòng eo vẫn mảnh mai như cũ, một vòng tay không đủ nắm chặt, trên người cũng thêm vài phần phong vận của người phụ nữ trưởng thành, càng rõ ràng hơn chính là nơi nào đó trước ngực căng tròn…… Chỉ nhìn thôi anh đã cảm thấy toàn thân nóng lên.
“Sao vậy?” Mai Nhiễm phát hiện anh nhìn chăm chú, hỏi.
Phó Thời Cẩn ngồi vào bên cạnh cô, dán sát vào chân cô, thuận thế ôm bả vai cô vào lồng ngực, “Em có nhớ tối hôm qua em đồng ý với anh cái gì không?”
Đương nhiên…… Nhớ rõ.
Mai Nhiễm ho nhẹ một tiếng, ngắm đôi con trai ngủ say trên giường, “Hiện tại phải thực hiện sao? Nhưng em chưa chuẩn bị quần áo.”
Phó Thời Cẩn nhìn cô một cái thật sâu, “Anh không ngại…… Không mặc quần áo cũng được.”
“Bảo bối còn ở đây này.” Cô hờn dỗi một câu, “Không đứng đắn.”
“Nếu anh đứng đắn thì đã chẳng có hai đứa?” Anh nhấp môi thấp giọng cười.
Anh lớn trở mình, mở mắt ra nhìn bọn họ rồi lại ngủ, Mai Nhiễm kéo ngón tay út cậu ngậm trong miệng ra ngoài, rút khăn giấy trên đầu giường xoa xoa.
“Thế nào?” Anh lại thò qua, gần như là đè nặng cô bên tai để hỏi.
“Nói…… nói sau đi.” Hai cậu con trai dính vô cùng, cô không có nhiều thời gian chuẩn bị, huống chi, thật sự đã rất lâu cô chưa từng nhảy múa, nên sẽ ngượng tay ngượng chân.
Phó Thời Cẩn than nhẹ một hơi.
Cơ hội đến vào một ngày ở ba tháng sau, cùng ngày với hôn lễ của Diệp Khởi Hàn và Dư Thanh, đêm đó Mai Nhiễm uống chút rượu, toàn thân mềm như bông, ở nhà bọn nhỏ có Phó Lan Tâm và bảo mẫu chăm sóc, Phó Thời Cẩn đỡ cô đi vào phòng khách sạn.
Trên người cô ăn mặc một kiện lễ phục màu tím nhạt, rửa mặt một lúc trong phòng tắm, không ngờ lại làm ướt váy, vừa mỏng vừa xuyên thấu, đặc biệt nơi nào đó phập phồng, mơ hồ để lộ đường cong tốt đẹp.
Phó Thời Cẩn giữ chặt cô, “Nhiễm Nhiễm, chọn ngày chi bằng ngày hôm nay, chi bằng hiện tại làm luôn đi.”
Di động của anh có nhạc đệm vũ khúc, tiếng nhạc du du dương dương vang lên trong phòng tổng thống, anh ôm lấy cô nhảy một điệu waltz, sau đó chậm rãi buông lỏng tay.
Thân thể Mai Nhiễm uyển chuyển nhẹ nhàng chuyển động theo âm nhạc, như nước chảy mây trôi, từng bước nở hoa, ánh mắt nhìn anh giống như từng đóa hoa ở bên hồ nở rộ trong sương sớm, khoe mặt đẹp đẽ nhất, cô không cố tình làm ra vẻ, mọi thứ đều là tự nhiên.
Vòng eo thanh mảnh nhẹ nhàng vặn vẹo, làn váy màu tím thu vào mở ra theo động tác của cô, phiêu dật như tiên nữ. Mị nhãn của cô như tơ liếc nhìn anh, từ từ rời khỏi khung cửa sổ sát đất……
Phó Thời Cẩn phảng phất có một ảo giác, tiếp theo cô sẽ theo ánh trăng trở lại bầu trời nháy mắt, vội vàng bước về phía trước, túm lấy cổ tay nhỏ bé của cô, ôm chặt tiên nữ áo tím trong lòng ngực.
Anh không muốn cô hư vô mờ mịt, chỉ có thể trông mà thèm, ý niệm duy nhất đó là ôm chặt cô, tốt nhất có thể đè cô ở trên giường yêu thương một trận.
Từ trước đến nay anh là phái hành động.
Sóng lớn quay cùng, vào buổi đêm mùa thu này, ấm áp giống như mùa xuân.
***
Hai, sức quyến rũ của đồng phục
Khi hai đứa con ba tuổi, Phó Thời Cẩn cũng nghênh đón sinh nhật tuổi Ba mươi ba. Một tuần trước, lục tục có lễ vật từ khắp nơi đưa đến nhà, Mai Nhiễm và mẹ chồng chỉ kiểm đếm thôi đã tốn bao nhiêu thời gian.
Phó Lan Tâm cười nói cái gì, cô lại ngẩn người, trong lòng luôn cân nhắc nên đưa anh lễ vật gì đây.
Ba năm qua, mỗi lần cô đón sinh nhật, lễ vật anh đưa cho cô đều tràn ngập bất ngờ, mà đến phiên sinh nhật anh, lễ vật của Mai Nhiễm đều không ngoại lệ là…… Khụ khụ, bản thân cô.
Đương nhiên người đàn ông kia từng nói, đây là món quà tốt nhất anh từng nhận được kế tiếp hai cậu con trai.
Năm nay có lẽ cô nên đổi cách thức khác? Tốt nhất có thể cho anh một bất ngờ vui vẻ.
Nhưng mà…… nên tặng gì đây?
Di động vang lên, Mai Nhiễm hơi quét màn hình, trông thấy Dư Thanh gọi tới.
Vừa ấn nhận máy, đầu bên kia vang lên nụ cười không có ý tốt, “Hôm qua món quà mình sai người mang đến cậu đã trông thấy chưa?”
“Chưa.” Mai Nhiễm bắt đầu tìm kiếm trong đống quà chất cao như núi, ngón tay dừng ở một hộp giấy nhỏ đóng gói tinh xảo, “Bên trong là cái gì?”
Dư Thanh lại cười, “Thứ tốt. Mình ngàn chọn vạn tuyển mới chọn trúng, bảo đảm chắc chắn ông xã của cậu sẽ thích!”
“Được rồi, mình không nói nữa, Diệp Khởi Hàn đang gọi mình.”
Mai Nhiễm cất di dộng, thấy mẹ chồng đang nói chuyện với dì, cô lén lút vén một góc nắp hộp lên xem. Vừa trông thấy cả người cô giống như bị lửa đốt, toàn thân nóng bỏng.
Đây là lễ vật gì chứ! Dư Thanh thật là……
“Nhiễm Nhiễm?” Phó Lan Tâm đột nhiên nhìn qua, “Sao mặt con đỏ thế?” Bà nói thầm một tiếng, “Có phải trong phòng bí quá không?”
“Kiểm kê cũng hòm hòm rồi, con nghỉ ngơi chút đi.”
Mai Nhiễm gật gật đầu, ôm cái hộp nhỏ kia đi ra ngoài.
Cô lập tức đi vào phòng ngủ, ngồi ở mép giường. Thật ra cô không xa lạ với đồ vật bên trong, gần như mỗi ngày cô đều trông thấy các cô hộ sĩ mặc nó lắc lư trước mặt, nhưng cô quá rõ ràng củ khoai lang phỏng tay mình cầm trong ngực, so với thứ cô nhìn thấy trước kia thật là…
Thật sự muốn như vậy à? Có phải anh ấy cũng thích thứ này không? Cô rất phân vân.
Nửa giờ sau, Mai Nhiễm bước ra từ trong phòng tắm, cau mày xem quần áo trên người, trong lòng nghĩ, có phải Dư Thanh mua sai kích cỡ hay không? Tại sao cô cảm giác chật như thế, đặc biệt là vị trí ngực, gần như siết quá chặt.
Cô điều chỉnh trong gương một chút, vẫn cảm thấy không ổn, đành phải thật cẩn thận rút bra bên trong ra, lúc này mới đỡ hơn.
Hình như hơi ngắn? Hơn nữa, cái váy này ăn bớt nguyên vật liệu hơi quá? Hình như không giống đồng phục bệnh viện phát cho các hộ lý lắm?
Mai Nhiễm nghiên cứu rất nghiêm túc, cho nên lúc cửa phòng ngủ bị người ta đẩy ra cô cũng không phát hiện. Cô xoay một vòng, tầm mắt bỗng nhiên bị cố định thẳng tắp, cô thấp giọng “A” một tiếng, vội vàng nhảy lên giường chui vào trong chăn.
Người đàn ông đứng ở cửa dường như cũng bỗng nhiên phục hồi tinh thần, vội vàng đóng cửa lại, còn thuận tay khóa cửa.
Không ngờ hành động của Mai Nhiễm rất hợp ý anh. Không đầy một lúc sau, cô đã bị người ta đè dưới thân, giọng người đàn ông khàn khàn, “Nhiễm nhiễm, đây là món quà sinh nhật em tính đưa anh trước à?”
“Không, không phải……” Mai Nhiễm đẩy anh.
Thân nhiệt của anh cao hơn cô. Chăn bị anh dùng sức kéo một cái, sau đó ném lên thảm, cô, cả người cô, bị đồng phục hộ lý vừa ngắn vừa mỏng lại xuyên thấu bao vây khiến cô không còn chỗ nào che giấu.
Thật lâu thật lâu thật lâu về sau……
“Nhiễm Nhiễm, anh rất thích.”
Mai Nhiễm mềm nhũn làm ổ trong ngực anh, vô lực hừ một tiếng. Bên ngoài cửa sổ sát đất truyền tới tiếng bọn trẻ đuổi nhau đùa giỡn dưới lầu, tất cả bắt đầu dần dần mơ hồ, cô nặng nề ngủ say.
May mà.
Thời điểm đẹp nhất, có em cùng chia sẻ.