Gần Lắm Nhưng Được Không

Chương 11: Kéo đi



Lưu Xuyên vừa được đưa đi, Lãnh Hàn lướt qua rồi kéo cô đi trước con mắt của bàn dân thiên hạ. Cái gì đây, đang

trong giờ làm việc mà sếp của họ kéo thư kí Kim đi đâu vậy. Thời khắc ngàn vàng, tất cả mọi người đều cảm thấy ngưỡng mộ cho Tử Đằng. Hạo Duy thì chỉ biết đi theo phía sau, gì đây không lẽ anh định rắc thức ăn cho chó đấy à, anh không muốn đâu.

Tử Đằng ngơ ngác cứ mặt vậy cho anh kéo vào thang máy rồi kéo xuống bãi đỗ xe. Chuyện gì vậy, cô bị bắt cóc giữa ban ngày à.

"Phong tổng, anh định đưa tôi đi đâu vậy."

Lát sau,Tử Đằng ngồi yên vị trong xe do trợ lí Hạo ngồi trước lái. Phong Lãnh Hàn chỉ nhàn nhạc trả lời cô.

"Lát nữa cô đi dự tiệc với tôi."

Hả…Tử Đằng đơ trong vòng 3 giây. Anh vừa nói cái gì vậy, tại sao cô phải đi dự tiệc cùng anh,…Cả hàng ngàn câu hỏi cứ hiện diện trong đầu cô. Cô chưa kịp xem xét chuyện gì đang diễn ra mà bị lôi đi thế này ai phản ứng kịp.

"Khoan đã, Phong tổng. Chuyện này cũng quá đột ngột rồi, tôi còn chưa kịp chuẩn bị gì mà…"

Đột ngột Tử Đằng nhớ ra một chuyện. Hôm nay cũng là ngày tổ chức tiệc của Chu gia mà. Giờ làm sao mà từ chối đây.

"Cô không cần phải lo, tôi sẽ cho người chuẩn bị trang phục cho cô… "- Phong Lãnh Hàn liền thản nhiên

nói.

"Cái đó không phải tiêu điểm, thật ra hôm nay tôi có việc riêng nên chuyện này…"

Chưa để cô nói hết câu,anh liền nói tiếp

"Tiệc của Chu gia…cô không cần phải lo…"

Phong Lãnh Hàn không cho cô nói tiếp liền nói luôn ra địa điểm. Tử Đằng cứng họng không thể lí do thêm được nữa. Đúng thật là cô đang định tham gia buổi tiệc ở đó. Chẳng lẽ anh biết trước được ý định của cô. Còn anh, thấy cô im lặng không nói gì liền chau mày nhìn cô. Không lẽ anh đã quá vội vã kéo cô đi mà không hỏi ý kiến của cô.Tử Đằng suy nghĩ một hồi. Cô đi một mình thì sẽ dễ thuận tiện làm việc hơn nhưng mà bây giờ không đi cùng anh thì thế nào ở đó lại gặp anh ta thì cũng phiền phức. Thôi thì đành đồng ý vậy.

"Vậy thì hãy cho tôi đi cùng…." – Tử Đằng nghiêm nghị nhìn anh mà nói.

Gì đây, tưởng cô không đồng ý chứ. Anh liền nói.

"Tôi tưởng cô không thích tới đó chứ…"

"Không hẳn…nhưng tôi có một điều kiện."

Tử Đằng nắm bắt lấy thời cơ. Nếu chỉ đơn giản muốn cô làm parnter thì ít nhất cũng nên tranh thủ một chút. Phong

Lãnh Hàn thấy cô một ngày càng thú vị, chuyện gì thì cũng có thể nhanh chóng bắt lấy chút cơ hội cho bản thân.

"Vậy cô nói đi." – Anh lạnh lùng đáp

Tử Đằng không chần chừ gì nhiều liền nói.

"Lát nữa tôi có vài việc riêng cần giải quyết mong anh đừng nhúng tay vào…tôi không muốn những người liên quan bị vướng vào."

"Chỉ có thế thôi."

Tử Đằng kiên quyết gật đầu. Muốn nhờ vả cô cái gì đâu phải là dễ, ít nhất nên kiếm cái gì đó có lợi cho mình trước

rồi tính sau. Anh lại đáp

"Được thôi, mọi việc của cô tôi sẽ không dính vào. Còn lại cô chỉ cần giúp tôi dọn những cô gái kia giúp tôi được rồi."

“Dọn”…

À, là những cô tiểu thư đó hả. Tưởng gì, chuyện này chỉ là chuyện vặt đối với cô. Khỏi nói, khuông mặt điển trai của

anh khiến con gái nhà người ta cứ xếp hàng dài ra kia kìa.

"Vậy cũng được…"

Tử Đằng lại ngồi ngay ngắn, giờ nhớ lại, nãy giờ cô nói chuyện với Phong Lãnh Hàn một cách rất tự nhiên, mà còn đặt điều kiện với người ta nữa chứ, đùa đấy à….Một cô gái với chức vụ thư kí nhỏ nhoi mà nói chuyện với vị tổng tài lạnh lùng nhất Hải Thành như người bình thường. Phong Lãnh Hàn ngồi nghe thao thao bất tuyệt như vậy cũng không khó chịu gì. Chưa ai ngoài bạn thân của anh nói chuyện một cách bình thường như một người bạn vậy. Không nghĩ người giỏi việc thư kí này lại có thể nói chuyện một cách nhàn nhạ như thế.