Trong lúc cô đang nghỉ ngơi, giờ không cần lo hơi mấy chuyện khác nên cô cũng có chút nhẹ nhõm. Đột nhiên có một người đàn ông trung niên lại gần hai người họ.
"Cho hỏi, cô có phải là Kim Tử Đằng phải không."
"Ông là…"
Tử Đằng quay sang quan sát người này một lượt. Trông ông cũng đã có tuổi nhưng vẫn rất minh mẫn, cô nhìn cảm thấy ông khá quen.
"Đúng là đại tiểu thư rồi, tôi là Phó Tôn, quản gia của Lão gia đây."
Người này nhắc cô mới nhớ ra. Ông là người là quản gia ở Chu gia đây mà.
"Phó quản gia lâu rồi không gặp bác. Dạo này bác vẫn khỏe chứ."
"Tôi ổn, đại tiểu thư. Cô lớn lên càng xinh đẹp, giống phu nhân vậy."
Quản gia ôn nhu trả lời. 20 năm về trước biết được tin cô bị bắt cóc, ông không khỏi lo lắng cho cô. Thêm việc mẹ
Tử Đằng đi cứu cô nhưng bị tai nạn thì càng lo lắng hơn. Nhưng khi được tin cô vẫn bình an, ông cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Lần này gặp lại cô cũng coi như là mãn nguyện cuối đời. Ông đưa cho cô một cái phong bì.
"Đại tiểu thư, đây là di nguyện cuối cùng lão gia để lại cho cô. Toàn bộ đã được ông ấy gửi gắm hết vào đây."
Tử Đằng nhìn bức thư rồi lại nhìn người quản gia trước mặt, nhận lấy nó. Đầu óc mông lung không biết có nên mở nó ra không, vì cô đã hiểu ra mọi chuyện. Ngơ ngác một hồi, cuối cùng vẫn quyết định mở thư. Chầm chậm một hồi, bức thư được mở ra.
“ Gửi con gái Tử Đằng,
Nếu con đang đọc bức thư này thì đồng nghĩa với việc cha đã ra đi để gặp mẹ con. Cha biết, năm đó là do cha chủ quan nên dẫn đến mẹ con bị người khác ám hại. Sau khi nghe tin con được giải cứu, cha đã cầu xin Lam gia nhận nuôi con làm con nuôi để con có thể an toàn. Cha cũng là người đổi họ lại cho con, vì cha hiểu cha không phải
là một người cha tốt. Mẹ con là người cao quý. Khi xưa vì để kết hôn với cha, mẹ con đã chịu nhiều khổ cực, nhưng bà ấy chưa bao giờ than phiền điều gì. Ta đã nhờ một người giao kỉ vật của mẹ con lại cho con, nó giúp con xác định được nhà ngoại của con. Hãy lần theo nó để tìm nơi con cần quay về. Những chuyện mà Ngọc Diễm làm ta đều biết. Toàn bộ cổ phần của cha, ta đã cho người bàn giao hết lại cho con, Vĩ Tường sẽ giúp con một tay
trong việc điều hành công ty. Con hãy sống thật tốt và kiếm một người mà con có thể dựa dẫm.
Ta vẫn sẽ luôn theo dõi con, con gái của cha.
Chu Cảnh Lâm
Đọc xong, hai hàng nước mắt cứ chảy trên gương mặt Tử Đằng. Phong Lãnh Hàn cũng hiểu ra điều gì, liền ôm chặt lấy cô để cô khóc. 20 năm qua, cô vẫn luôn tìm hiểu sự thật về cái chết của mẹ và cả chuyện ông không hề tới thăm cô một lần nào. Bây giờ sự thật đã rõ ngay trước mắt, không thể quay ngược thời gian, một khi đã trôi đi thì không thể quay lại. Cô đã làm gì sai, khi vừa mất người mẹ từ 20 năm trước, giờ đến người cha cũng đi theo mẹ. Vậy cũng đã quá tàn khốc với cô lắm rồi. Đột nhiên cô gục trên vai của Lãnh Hàn. Cảm thấy thân thể của cô có gì đó không đúng lắm, anh liền nhất thời đẩy nhẹ cô ra thì mới biết rằng Tử Đằng đã ngất đi.
"Tử Đằng/ Chị hai/ Đại tiểu thư."
Ba người bạn đứng gần đó liền lo lắng hét lớn, Vĩ Tường từ xa cũng đã thấy tất cả. Phong Lãnh Hàn liền bế cô đưa về phòng. Mọi người đều lo lắng cho cô mà đi theo sau. Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, quản gia liền gọi cho bác sĩ. Người bác sĩ vừa tới liền khám tổng quát cho cô. May là không có gì nghiêm trọng, chỉ bị chấn thương tâm lí. Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Còn anh thì thấy hơi sốt ruột, biết cô không sao nhưng vẫn còn lo lắng cho cô.
Lát sau, đúng như dự đoán, cô đã tỉnh lại. Thượng Thành lại giao cho Nhật Minh ở lại xử lí mọi chuyện.
"Tử Đằng, cậu cảm thấy thế nào rồi."
Giang Nguyên thình lình gọi lớn làm mọi người giật mình trừ Phong Lãnh Hàn. Tử Đằng mới tỉnh lại đã nghe thấy sự ồn ào, ngồi dậy nhìn mọi người. Lam Bạch bực mình nhìn cậu bạn ồn ào phá hoại kia.
"Giang Nguyên, cậu ấy mới tỉnh, yên lặng chút đi."
“Éc”. Giang Nguyên bị lam Bạch lườm lườm làm lạnh sống lưng thu thu người lại.
"Oh…cho mình xin lỗi."
"Tử Đằng cậu ổn không."
Thượng Thành đứng ở bên cạnh, trái người với con người ồn ào nào đó. Tử Đằng còn có chút chưa tỉnh táo nên nói hơi mập mờ.