Gần Lắm Nhưng Được Không

Chương 47: Trừng phạt



Lát sau, có một vài người mặc đồng phục cảnh sát bước tới. Tử Đằng liền nhận ra người đi đầu, chính là vị cảnh sát vào cái ngày mà cha cô chết. Bùi Châu vừa bước tới, ông ta gật đầu với Lãnh Hàn một cái rồi từ tốn nói.

"Phong tổng, cảm ơn anh đã báo tin. Chúng tôi tới đây để dẫn nghi phạm."

Lãnh Hàn cũng không để ý gì nhiều, chỉ gật đầu nhẹ rồi để họ qua. Hàng người xếp thành vòng tròn để bao vây lấy Hạ Lưu Xuyên, Bùi Châu cầm trên tay tờ giấy nhận lệnh, nghiêm giọng nói với cô ta.

"Hạ Lưu Xuyên, cô cùng cha cô đã thực hiện nhiều tội ác. Bây giờ chúng tôi có quyền bắt giữ cô về sở cảnh sát, cô có quyền im lặng. Mọi lời nói của cô đều được xem như là bằng chứng."

Hai đồng chí cảnh sát kéo cánh tay của cô ta lên rồi đưa người đi. Tử Đằng cũng không quan tâm nhiều gì về cô ta lắm nên quay sang thắc mắc hỏi Lãnh Hàn.

"Hàn, anh điều tra được chuyện này khi nào...."

Lãnh Hàn quay qua nhìn cô, ánh mắt trìu mến, trên môi còn nở một nụ cười mê người nói với cô.

"Từ khi em nhập viện, ngày hôm sau anh đã biết chuyện rồi. Nhưng vì muốn em được nghỉ ngơi nên không nói."

Lãnh Hàn làm vậy, vì không muốn cô đụng chạm vào những chuyện này cho bẩn tay, tốt nhất là nên để anh đích thân chỉ định. Anh định sẽ kéo cô ta xuống trong một ngày luôn. Nhưng thấy những chuyện mà Lưu Xuyên làm nên chỉ có thể tiến hành từ từ một chút một. Tử Đằng quay qua nhìn anh, nếu có ai gây thù chuốc oán với cô thì đích thân xử lí. Nhưng anh xen vào, cô lại không hề thấy giận, mà còn thấy vui vẻ.

Diệp Tuyết và Nguyệt Nhi vừa thanh toán xong, thấy mọi người đang đứng lại xem có chuyện gì. Nhưng vừa mới ra thì họ đã giải tán, bà quay ra nhìn con trai mình mà hỏi.

"Ủa, Lãnh Hàn, có chuyện gì vậy."

Tử Đằng và Lãnh Hàn vừa thấy mẹ anh, anh liền nhanh chóng qua giúp mẹ mình. Anh không muốn bà phải lo lắng quá những chuyện của hai người

"Không có gì đâu mẹ, mẹ xong chưa, để con giúp mẹ."

Diệp Tuyết cũng không để ý gì nhiều, chỉ nhờ người đưa đồ ra ngoài xe. L:âu rồi bà chưa đi mua sắm mà đã tay đến thế này.

Cả nhà Lãnh Hàn cùng Tử Đằng đến một nhà hàng trong thành phố dùng bữa. Mọi người ai cũng đều hòa thuận, một điều mà cảm thấy ghen tị chính là sự sum vầy của một gia đình. Cô cũng mong ước có một gia đình như anh thì hay biết mấy.

Kết thúc bữa ăn, Nguyệt Nhi cùng ba mẹ anh đưa cô và Lãnh Hàn trở về biệt thự. Lâu rồi cô lại cảm thấy vui vẻ như một gia đình. Trước khi đi, Diệp Tuyết không quên nhắc nhở cô.

“Con nhớ giữ sức khỏe, mai mốt có gì ta sẽ ghé thăm con.”

Tử Đằng lễ phép gật đầu đáp lại. Chiếc xe liền nhanh chóng chạy đi, Lãnh Hàn để quản gia đưa đồ đạc của cô vào trong phòng.

Tử Đằng đứng ở ngoài hành lang căn phòng, mới tắm xong và hưởng tí gió mát. Tâm tình của cô dạo này cũng tốt ra hẳn, có lẽ là nhờ sự xuất hiện của Lãnh Hàn nên cô mới có thể vui vẻ như vậy. Đang hưởng thụ không khí bên ngoài, thì cô nghe thấy có tiếng gõ cửa. Tử đằng nhanh chóng ra mở cửa phòng.

“Châu quản gia, có chuyện gì vậy bác.”

“Kim tiểu thư, thiếu gia muốn cô tới thư phòng của cậu ấy.”

Châu Bá không nhanh không chậm liền trả lời. Tử Đằng cảm thấy có chút nghi ngờ nhưng vẫn tới đó theo lời dặn của bác quản gia.