Gần Lắm Nhưng Được Không

Chương 52: Đến nhà



Sau khi bữa ăn kết thúc, Lãnh Hàn để Hạo Duy lái xe đưa cô và anh trở về căn hộ của cô. Trong suốt quãng đường, cô cũng chẳng nói lấy một lời nào. Có lẽ cô đã quá vô tình khi Thạch Khâm chưa kịp nói lời nào mà cô đã thẳng thừng từ chối. Lãnh Hàn nhìn tình trạng này của cô, anh không muốn nói ra nhưng anh hiểu cô đang nghĩ gì. Từ chối tình cảm của một người đã từng lớn lên là một điều khó khăn, nhưng đây là quyết định của cô. Tử Đằng đã hạ quyết tâm đi rất nhiều.

Đến nơi, Hạo Duy ngồi trong xe cũng không thể tin nổi rằng một cô gái lại có thể ở tại tòa chung cư đắt đỏ nhất thành phố. Nhìn tòa nhà sang trọng thế này, Hạo Duy còn không tin vào mắt mình. Anh chỉ được đỗ xe trước cửa lớn, còn lại hai người họ sẽ tự đi.

Tử Đằng và Lãnh Hàn bước vào thang máy, bấm lên tầng 60. Thang máy đi lên đúng tầng 60, cửa được mở ra, hai người đi ra và bước về phía cuối hành lang, cũng là căn hộ cô ở hiện tại. Dùng chìa khóa mở cửa bước vào, Lãnh Hàn được một phen ngạc nhiên. Nơi đây tuy sang trọng nhưng bài trí cũng không quá bắt mắt. Đi sâu vào bên trong, bên phải là phòng ăn và cũng là nơi nấu nướng, còn bên trái là phòng khách rất rộng rãi với một chiếc bàn thủy tinh và vài chiếc ghế sopha.

Đến cuối hành lang chính là phòng ngủ, bên trong có một chiếc giường rất lớn, đó cũng là một điều hiển nhiên khi Lam Bạch lại muốn ở lại ngủ với Tử Đằng. Còn có một bàn trang điểm, kệ đựng đồ trang trí. Gần đó có một công tắc bí mật, chỉ cần bấm nó, một góc của kệ trang trí sẽ mở ra, bên trong là phòng đựng quần áo. Gần như cả căn hộ này đều do tự tay một mình cô thiết kế cùng Lam Bạch. Lối sống của cô chính là càng đơn giản càng dễ điều hành. Bên ngoài là ban công dùng cho việc ngắm thành phố vào ban đêm. Nhưng ngay cả một nơi lớn như thế này còn có dư âm của sự lạnh lẽo.

Tử Đằng để Lãnh Hàn ngồi ghế, còn bản thân vào bếp lấy trà. Lần đầu cho người khác vào nhà ngoại trừ những người bạn của mình ra, cô có chút căng thẳng. Anh đi một vòng phòng khách, không cầu kì mà đơn giản.

Trà được mang ra, Lãnh Hàn nhanh chóng ra ngồi ghế sopha. Vì lúc nãy trên xe có người nên cũng không tiện hỏi chuyện, Lãnh Hàn liền hỏi cô.

"Tử Đằng, em đang buồn phiền chuyện gì phải không."

Ở với cô một thời gian, nên anh cũng hiểu hiện cô đang có tâm sự gì. Im lặng trầm tính trước giờ là tính cách của cô, nhưng giờ nhìn như có tâm sự, anh không muốn cô phải khổ sở với những việc vặt này. Tử Đằng cấm tách trà trên tay, vừa nói.

"Không hẳn. Hàn, em cảm thấy em đang gây tổn thương cho anh Thạch Khâm. Dù gì cũng đã lớn lên từ nhau, lại nó ra những lời tuyệt tình như vậy, em...."

Lãnh Hàn nhìn cô buồn có chút thương cảm. Tử Đằng vẫn là người trọng tình trọng nghĩa, mắc nợ thì phải trả nợ. Anh chạm nhẹ vào bàn tay nhỏ nhắn của cô mà an ủi.

"Anh nghĩ cậu ta sẽ thông cảm cho em thôi, em không cần phải lo lắng như vậy. Con người không hợp thì không hợp, nếu em xem cậu ta là anh trai thì vẫn là như vậy. Không cần suy nghĩ gì nhiều."

Nghe anh nói hợp tình hợp lí, cô cũng buông xuôi đi. Lời nói mà đã nói ra thì không thể thu về được, giờ cô chỉ mong anh có thể tìm một người khác để bù đắp vào khoảng trống mà người anh mong chờ.
— QUẢNG CÁO —