Tử Đằng không tin được những lời mà Thượng Thành vừa nói. Cách đây hai tuần trước, Tần Trạch cũng đã nhắc đến Kim gia nhưng không ngờ lại trùng hợp đến vậy.Thượng Thành lại nhìn ra nhóm người đang sốt ruột kia mà hỏi cô.
"Tử Đằng, mình nói thẳng luôn. Những người đang đứng kia chính là người Kim gia. Còn người đang được phẫu thuật chính là thiếu gia nhà họ, Kim Chấn Nghiêm."
Tử Đằng nghe xong còn ngạc nhiên hơn, tròn hai con mắt nhìn anh, trong lòng có chút phẫn nộ.
"Khoan đã, chuyện này cực kì vô lí. Tại sao họ lại là người Kim gia được chứ."
"Nếu cậu không tin thì có thể hỏi những người kia. Bốn người họ là những người thân cận bên cạnh Chấn Nghiêm, còn tại sao anh ta lại có mặt ở đây thì mình không biết."
Thượng Thành còn không dám tin, người mà mình vừa cho máu lại chính là người thừa kế duy nhất của Kim gia. Chấn Nghiêm là người máu lạnh, không khác gì anh nhưng vẫn có đầu óc hơn. Nhưng như vậy mới nắm giữ cả một gia tộc to lớn. Tử Đằng vẫn tỏ ra hoài nghi, mẹ cô vậy mà là đại tiểu thư của Kim gia, vậy chẳng phải cô là cháu gái độc nhất của Kim gia chăng.
Trong lúc mải suy nghĩ, phòng cấp cứu đã tắt đèn. Nhờ có số máu mà Tử Đằng và Thưởng Thành hiến, Chấn Nghiêm mới qua được cơn nguy kịch, được đẩy ra ngoài về phòng hồi sức. Vĩ Tường cùng những người khác đi sau giường của Chấn Nghiêm. Giờ cô mới cảm thấy nhẹ nhõm khi anh đã được cứu. Theo sau còn có đội ngũ y bác sĩ và hình ảnh của người bạn bác sĩ quen thuộc, Nhất Lan.
Thượng Thành và Tử Đằng bất giác gọi lớn tên người bạn.
"Nhất Lan."
Nghe thấy có người gọi mình, Nhất Lan quay ra xem, thì ra là hai người bạn thân.
"Thượng Thành, Tử Đằng, sao hai người lại ở đây. Cậu quen bọn họ à."
Hai người liền gật đầu, không ngờ Nhất Lan lại về nước đúng lúc ghê. Phải gọi cô bạn này tài đến mức có thể cứu sống người chết dưới âm phủ đây, lần này Chấn Nghiêm may mắn gặp được cô nên thoát chết trong gan tất.
Chấn Nghiêm được đưa về phòng hồi sức, bốn người kia cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, không còn bầu không khí căng thẳng như lúc trước. Vĩ Tường thì vẫn đang ngồi bên cạnh giường để túc trực đợi Chấn Nghiêm tỉnh lại. Tử Đằng và Lãnh Hàn cùng bước vào. Vì xong việc nên Thượng Thành đi về trước nên không ở lại nói chuyện được, chỉ có thể do hai người tự chủ mà làm việc.
Giờ chỉ cần đợi nguyên tố quyết định tỉnh lại thì mọi người có thể ngồi xuống nói chuyện, nhưng trước đó thì vẫn nên chào hỏi nhau một chút.
Beatrix, Roky, Justin và Jessica nhìn thấy khí chất này của hai người, đặc biệt là của Tử Đằng phải gọi là giống với thiếu gia của hai người hoặc có thể hơn thế nữa. Một khí chất đặc biệt chỉ có người đó mới có được nhưng có chút kiêu ngạo và lạnh lùng. Beatrix liền đứng lên đầu mà nói chuyện với cô.
"Xin hỏi, vị tiểu thư này là...."
Từ khi đến đây, vì chuyện của Chấn Nghiêm mà cô còn chưa kịp giới thiệu bản thân với họ. Tử Đằng liền lấy chiếc nhẫn của mẹ cô ra, cô vẫn hay để bên người tùy thân ra trước mắt mọi người. Cô muốn xác thực rằng, họ có đúng là người mà Thượng Thành đã nói hay không. Tiếp theo đó cô liền nói.
"Tôi là chị họ của Vĩ Tường, Kim Tử Đằng, cũng là con gái của Kim Lệ Vy."
Bốn người kia vừa thấy chiếc nhẫn mà không khỏi bàng hoàng, nhìn chiếc nhẫn thật kỹ càng. Đây đúng là chiếc nhẫn rồng bạc chỉ duy nhất có hai chiếc trên thế giới. Nó đại diện cho gia tộc hắc đạo lớn nhất nước là Kim gia. Một người đang giữ là Chấn Nghiêm, người còn lại chính là Kim Lệ Vy, vậy không phải người trước mắt là con gái bà ấy hay sao. Beatrix đứng hình trong giây lát, anh còn không tin đây có phải là chiếc nhẫn thật hay không kia mà. Nhưng với giọng điệu đanh thép thế này, không thể nhầm được. Roky vẫn chưa tin, anh liền hỏi cô.
"Vậy vị tiểu thư này có thể làm sao có thể chứng minh được, cô là con gái bà ấy không."
Tử Đằng không nói gì nhiều, liền trực tiếp giật đứt một sợi tóc của bản thân đưa ra trước mặt mọi người. Vĩ Tường nhìn là hiểu cô là đang muốn làm gì, kiểm tra huyết thống. Và một chuyện nữa, cô muốn xác nhận lại thân phận của Chấn Nghiêm.