Gặp Anh Là Điều Tốt Đẹp Nhất Đời Em

Chương 31: 31




Tự Minh Hạo lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt bằng vàng bề mặt chiếc đồng hồ chạm khắc nổi ký hiệu 12 cung hoàng đạo rất đẹp mắt, anh xả dây dài rồi cho nó lơ lửng qua lại trước mắt của Hàn Vân Hy để bắt đầu thôi miên cô.

Hàn Vân Hy nhìn vào mặt của chiếc hồ đó thấy nó cứ lắc qua lắc lại trước mình đôi mắt bắt đầu lim dim mơ màng.

Tự Minh Hạo biết được Hàn Vân Hy đã bị thôi miên, với liệu pháp này của anh dù kẻ thù có cứng miệng cỡ nào cũng phải khai ra hết những thông tin mà anh cần.

“Cô tên là gì?” Tự Minh Hạo bắt đầu đặt câu hỏi.

Hàn Vân Hy vô thức mở miệng trả lời: “Hàn Vân Hy”.

“Trước đây cô là ai?”.

“Không biết”.

Lục Thần Không ngợi mở ý cho Tự Minh Hạo: “Hỏi cô ấy có phải là thiếu tá trong quân đội nước A không?”.


Tự Minh Hạo quay sang hỏi Hàn Vân Hy: “Trước đây cô là thiếu tá phục vụ trong quân đội nước A phải không?”.

Hàn Vân Hy đáp: “Không phải”.

Tự Minh Hạo tiếp tục hỏi: “Hàn Vân Hy cô tiếp cận thủ lĩnh của chúng tôi có phải là để khai thác thông tin của tổ chức Tartarus hay không?”.

“Không”.

“Cô đã biết gì về tổ chức Tartarus rồi”.

“Không biết gì hết”.

Tự Minh Hạo quay sang Lục Thần Không rồi lắc đầu khẽ lên tiếng nói chuyện với anh: “Theo tôi thấy cô ấy hình như là thật sự mất trí nhớ rồi, máy phát hiện nói dối không có phản ứng gì hết”.

Lục Thần Không vẫn không cam lòng: “Chắc chắn là cô ta đang giở trò đó cậu tiếp tục đi”.

“Giở trò kiểu gì được chứ với liệu pháp thôi miên của tôi sẽ làm ý thức của cô ấy phụ thuộc vào câu hỏi của tôi và trả lời theo bản năng hơn nữa với máy phát hiện nói dối cô ấy không thể nào qua mắt tôi được đâu”.

Lục Thần Không đưa cho Tự Minh Hạo một tập tài liệu ngắn: “Đây là một số thông tin lý lịch của cô ta cậu cứ tiếp tục hỏi cho đến khi nào cô ta khai ra thì thôi”.

Tự Minh Hạo lại tiếp tục hỏi: “Hàn Vân Hy cô có phải là đại tiểu thư của Hàn ở thành phố Phi Bạch hay không?”.

Hàn Vân Hy không chần chừ mà đáp: “Không biết”.

“Vị hôn phu của cô có phải là Ngự Huyền Lãng hay không hai người đã quen biết nhau hơn 10 năm rồi” Tự Minh Hạo thấy thông tin này có thể gây ấn tượng nên đem ra hỏi Hàn Vân Hy.

“Không có ấn tượng gì hết, hình như không phải”.

Tự Minh Hạo đã cố gắng hết sức rồi vẫn không có kết quả gì nhưng Lục Thần Không vẫn cố chấp không chịu bỏ cuộc và tin rằng Hàn Vân Hy mất trí nhớ là sự thật cho nên vẫn cứ bắt anh tiếp tục tra khảo Hàn Vân Hy.


Lục Thần Duệ đến một khu nghĩa trang dành riêng để an táng người của tổ chức Tartarus khi qua đời, anh cùng thuộc hạ đến cúng tế tại mộ của thủ lĩnh đời trước Ngọc Minh Lãm trong nhà thờ tổ của tổ chức Tartarus.

Lục Thần Duệ thấp ba cây nhang lớn để cúng bái: “Sư phụ năm nay đệ tử lại đến cúng bái người đây, mọi chuyện trong tổ chức con đều lo chu toàn hết không để người phải bận tâm…mối thù của người mà Dư Ảnh Thông con vẫn chưa báo được là đệ tử vô dụng xin sư phụ cho con thêm thời gian”.

Vân Hoàng lên tiếng: “Thủ lĩnh cũng đã cố hết sức rồi đừng tự trách nữa…đối đầu với con cáo già Dư Ảnh Thông của tổ chức Black Eyes thật không phải chuyện dễ dàng gì chúng ta từ từ tìm cách”.

Vân Tịnh cũng đồng ý với Vân Hoàng: “Phải đó thủ lĩnh rồi có ngày chúng ta nhất định đánh bại bọn khốn Black Eyes đó”.

Sau khi bái tế mộ của Ngọc Minh Lãm xong, Lục Thần Duệ đi đến một ngôi mộ khác, di ảnh trên mộ là một cô gái còn rất trẻ đề tên Ngọc Thanh Nhi phía dưới còn có một dòng chữ nhỏ “Vợ của Lục Thần Duệ”.

Đi tới ngôi mộ này hình như vẻ mặt của ai cũng không hề vui hết, Vân Hoàng mỗi lần nhìn thấy hình ảnh của Ngọc Thanh Nhi đều cảm thấy rất tức giận: “Thủ lĩnh không cần viếng mộ cô ta làm gì”.

Vân Tịnh cũng tỏ tán đồng: “Phải, năm đó nếu như cô ta không mật báo tin cho Dư Á Luân của tổ chức Black Eyes thì bọn chúng cũng không thể phục kích chúng ta làm cố thủ lĩnh qua đời”.

Vân Hạ bồi thêm một câu: “Còn làm cho 193 huynh đệ hy sinh tuẫn táng cùng tình yêu mù quáng ngu ngốc của cô ta nữa chứ”.

Lục Thần Duệ thở dài lên tiếng: “Năm đó, Thanh Nhi tiểu thư tuổi còn nhỏ chưa hiểu sự đời, Dư Á Luân và cô ấy lúc đó quá ngây thơ nên mới dính vào bẫy của con cáo gì Dư Ảnh Thông.

Bọn họ chẳng qua cũng là nạn nhân bị Dư Ảnh Thông lợi dụng như một con cờ trong kế hoạch tiêu diệt cố thủ lĩnh của chúng ta mà thôi”.

Vân Hoàng hằn hộc lên tiếng: “Năm đó ai khuyên can cô ta cũng không nghe cứ một mực chạy trốn cùng Dư Á Luân làm cố thủ lĩnh vì bảo vệ cô ta mà mất mạng, Ngọc Thanh Nhi chẳng khác gì sao chổi hết tự hại mình rồi còn hại cả những người xung quanh yêu thương cô ta nữa chứ”.


Vân Hạ hừ mũi: “Nè tôi nói chứ đáng lý ra phải vứt xác cô ta cho loài lang sói gặm nhắm mới thỏa cơn tức trong lòng tôi đó nha, sao có thể đem thi thể của cô ta an táng trong nghĩa trang dành riêng cho người của Tartarus được chứ cô ta là phản đồ cơ mà”.

Vân Tịnh thở dài lên tiếng: “Năm đó trong tổ chức không ai đồng ý an táng Ngọc Thanh Nhi ở đây hết vì cô ta đã phản bội lại tổ chức còn gây ra đại họa nhưng thủ lĩnh tân nhiệm của chúng ta lại nhận cô ấy là vợ buộc các vị lão thành phải cho vào đây an táng …nói ra thì tình yêu đúng là mù quáng thiệt ha”.

Ánh mắt của Lục Thần Duệ trở nên sâu thẳm: “Mấy người đừng có nghĩ nhiều, tuy là từ nhỏ tôi đã quen biết với Ngọc Thanh Nhi nhưng tuyệt đối không có một chút tình ý riêng gì với cô ấy hết, mục đích sống còn và tâm nguyện duy nhất của tôi là báo thù mà thôi.

Ngọc Thanh Nhi tuy là phản bội lại tổ chức nhưng suy xét kỹ lưỡng lại thì cô ấy cũng vì quá ngây thơ đơn thuần nên bị người ta lợi dụng mà thôi, cố thủ lĩnh chỉ có một cô con gái này cả đời yêu thương không hết thậm chí là mất mạng vì cô ấy giờ để thi thể cô ấy lưu lạc bên ngoài tin chắc rằng ông ấy chết cũng không an tâm.

Vì lý do đó nên tôi mới phải công nhận cô ấy là vợ tôi vì chỉ có như vậy thì Ngọc Thanh Nhi mới được đem đến đây an táng gần mộ của cố thủ lĩnh”.

Vân Hạ gật gật đầu lên tiếng: “Hóa ra là vậy, thế mà trước đây tôi còn tưởng anh thật lòng yêu thích Ngọc Thanh Nhi nhưng cô ta lại bị Dư Á Luân cướp mất trái tim, đến khi cô ta chết anh cũng không để cô ta thuộc về Dư Á Luân chứ”.

Lục Thần Duệ quay sang nhìn Vân Hạ bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Sau này cô bỏ mấy cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu giúp tôi nhé bằng không tôi cho cô ăn kẹo đồng đấy”.

.