Gặp Anh Là Điều Tốt Đẹp Nhất Đời Em

Chương 56: 56




Cát mỗi lúc một lún sâu hơn nữa lại có xu hướng lan rộng ra, Hàn Vân Hy thấy không ổn liền gào lên với Lục Thần Duệ: “Mau bỏ tay em ra đi nếu không cả hai sẽ cùng chết đấy Lục Thần Duệ”.

Sắc mặt của Lục Thần Duệ vẫn kiên trì, tay anh vẫn nắm chặt lấy sợi dây thừng không chịu buông ra dù tay anh đã rướm máu rồi, anh nhìn cô rồi lạnh giọng lên tiếng: “Hàn Vân Hy nếu hôm nay mà em xảy ra chuyện gì anh nhất định cho nổ tung hết cả cái kim tự tháp này ra”.

Hàn Vân Hy cau mày: “Làm như vậy cũng đâu được ích lợi gì…mau buông tay ra nếu không cả hai sẽ cùng chết đó, hơn nữa bây giờ nó cũng sắp nổ tung hoặc là bị nhấn chìm trong biển cát rồi còn gì”.

Vẻ mặt của Lục Thần Duệ ngông cuồng vô cùng: “Chỉ cần là anh muốn em sống thì ai cũng hòng cướp lấy mạng của em đi hết”.

Nhìn vẻ mặt kiên định của Lục Thần Duệ trái tim của Hàn Vân Hy lại bị rung động thêm lần nữa, ngay lúc này đây cô cảm thấy ấm áp và bình yên đến lạ mặc dù đang phải đối mắt với sinh tử cận kề.

“Lục Thần Duệ…nếu có thể rời khỏi đây chúng ta kết hôn đi”.

Lục Thần Duệ ngạc nhiên ra mặt, anh đứng yên bất động trong vài giây: “Em vừa nói gì vậy anh nghe không rõ Vân Hy?”.

Hàn Vân Hy gào lên: “Lục Thần Duệ…nếu có thể rời khỏi đây chúng ta kết hôn đi”.


Gân xanh trên trán của Lục Thần Duệ nổi lên, anh cau mày: “Này Hàn Vân Hy em cảm thấy đây là lúc thích hợp để nói chuyện này sao?”.

Hàn Vân Hy gật đầu: “Em cảm thấy không còn lúc nào thích hợp để nói chuyện này hơn nữa đâu, anh có đồng ý kết hôn với em không hả?”.

Lục Thần Duệ cong môi lên mỉm cười đáp: “Được, nếu có thể sống sót rời khỏi đây anh sẽ kết hôn với em nhất định cho em một hôn lễ hoành tráng cả đời khó quên, còn nếu chúng ta không may mắn sống sót rời khỏi đây vậy thì…cùng làm một đôi vợ chồng ở chốn hoàng tuyền đi”.

Nước mắt của Hàn Vân Hy rơi xuống, mọi thứ trong mắt cô nhòe đi kể cả hình ảnh của Lục Thần Duệ…trên thế giới này ai cũng sợ anh hết nhưng đâu ai biết anh là người ấm áp tốt đẹp đến cỡ nào.

Hàn Vân Hy thổn thức gào lên: “Lục Thần Duệ…gặp anh là điều tốt đẹp nhất đời em”.

Trái tim băng giá của Lục Thần Duệ đang đua nhịp trong lòng ngực trái, đối với anh mà nói Hàn Vân Hy cũng chính là điều tốt đẹp nhất mà ông trời dành để an ủi cuộc đời chứa đựng đầy thù hận của anh.

Lục Thần Duệ khẽ nở nụ cười trên môi: “Hàn Vân Hy… gặp em là điều tốt đẹp nhất đời anh”.

Qua một lúc cơn chấn động không còn nữa, hố cát mà Hàn Vân Hy rơi xuống cũng dừng lại không lún xuống nữa nhưng nửa người của cô chìm trong cát.

Lục Thần Duệ biết cát đã hết lún liền bước tới để kéo Hàn Vân Hy lên, vì cát đã nuốt chửng nửa thân dưới của cô nên Lục Thần Duệ phải dùng tay không đào cát lên để cô có thể ra ngoài được cho nên hai bàn tay đều rướm máu trầy xuốc, hai người cũng chật vật một lúc mới thoát ra khỏi cái hố cát khủng lồ đó.

Thoát khỏi hố cát lún Lục Thần Duệ và Hàn Vân Hy vội chạy thật nhanh theo một cầu thang bằng đá dẫn lên mặt đất, nơi mà họ đến không thông ra sông Nile mà là một điện thờ đã cũ.

Lúc chạy chỗ an toàn bên trong điện thờ rồi, Hàn Vân Hy liền ôm chầm lấy Lục Thần Duệ đầu tựa vào lồng ngực rắn chắc của anh: “Nếu không có anh thì kiếp này của em coi như xong rồi, cảm ơn anh vì đã không bỏ lại em một mình”.

Lục Thần Duệ đưa hai tay lên ôm lấy Hàn Vân Hy vào lòng anh dùng tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của cô rồi lên tiếng: “Đồ ngốc, lúc đối mặt với nguy hiểm em cũng đã không bỏ lại anh một mình còn gì”.

Vượt qua nguy hiểm cận kề sinh tử mới tìm thấy chân ái của cuộc đời, Lục Thần Duệ vội trao Hàn Vân Hy một nụ hôn ngọt ngào lãng mạn ngay trong điện thờ dưới ánh bình minh đang tỏa nắng trên cao.

Đám người của Lục Thần Không, Vân Hạ, Vân Hoàng đi lên chỗ điện thờ theo một còn đường khác và vô tình hội ngộ với Lục Thần Duệ và Hàn Vân Hy.

Lục Thần Không vừa nhìn thấy Lục Thần Duệ bình an liền thở phào nhẹ nhõm: “Hai người không sao là tốt rồi, vậy mà tôi còn tưởng là hai người bị nhốt trong cỗ quan tài đá rồi chứ”.


Lục Thần Duệ cũng thở phào lên tiếng: “Cũng may đó chỉ là một cơ quan thôi nếu không thì thành xác ướp thật rồi”.

Đứng ở điện thờ nhìn ra xa thì thấy kim tự tháp đang bốc cháy, cả thân hình đồ sộ đó đang bị cát sa mạc nuốt chửng dần.

Hàn Vân Hy lên tiếng: “Thì ra kim tự tháp đó thông với thần điện này và bằng cách kỳ diệu nào đó chúng ta đã thoát ra được”.

Vân Hạ  gật đầu: “Phải nói là trời xanh còn độ nếu không cả đám chôn xác ở kim tự tháp đó rồi”.

Ánh mắt của Hàn Vân Hy rủ xuống: “Chỉ tiếc là xác ướp bên trong đó vẫn chưa được khai quật uổng công giới khảo cổ đã tìm ra hầm mộ này”.

Lục Thần Duệ bước đến đặt tay lên vai của Hàn Vân Hy rồi lên tiếng: “Hầm mộ này nếu như không được khai quật thì nó đã không bị hủy hoại bởi con người rồi, anh thấy nó chìm sâu trong cát sa mạc cũng tốt như vậy thì vị pharaoh kia có thể yên giấc vĩnh hằng không sợ người khác quấy phá nữa rồi”.

“Có lẽ là ý trời cũng nên” Hàn Vân Hy ngẩng đầu nhìn Lục Thần Duệ mỉm cười rồi đáp như thế.

Mọi người cùng họp mặt tại điện thờ, trong chuyến đi này lực lượng thương vong hết 5 người, những người còn lại đều bị thương theo nhiều cấp độ.

Vân Hoàng ngồi tỏ vẻ chán nản: “Tổn thất  nhiều như thế nhưng mà chẳng lấy được bảo vật gì hết thật đúng là xui xẻo mà”.

Lúc này Hàn Vân Hy mới mở chiếc túi nhỏ của mình cho mọi người xem: “Thật ra thì cũng có thu hoạch chứ không phải là không có gì nha”.

Cả đám chụm đầu vào xem thì thấy những viên dạ minh châu cỡ lớn đang phát sáng lấp lánh vô cùng đẹp mắt.


Vân Hạ tỏ vẻ thán phục lên tiếng hỏi: “Muội lấy được lúc nào vậy hả Vân Hy? Tỷ tìm mỏi mắt mà có thấy viên dạ minh châu nào đâu”.

Hàn Vân Hy nhướng mày đáp: “Lúc rơi xuống từ cơ quan chỗ quan tài đá em và thủ lĩnh đã vô tình nhìn thấy cỗ quan tài bằng vàng thật của pharaoh, những viên dạ minh châu này được gắn trên đường dẫn ra ngoài đó”.

Vân Hoàng lên tiếng tán thưởng Hàn Vân Hy: “Vậy tính ra chuyến này thu hoạch cũng không tệ”.

Lục Thần Duệ khẽ cười lên tiếng: “Em tính dùng mấy viên dạ minh châu này để làm của hồi môn gả cho anh đó hả Hàn Vân Hy?”.

Hàn Vân Hy liền phủ nhận: “Làm gì có chứ?”.

Mọi người cùng ồ lên: “Rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì mà lại tính chuyện cưới gả nhanh thế hả?”.

Lục Thần Duệ tỏ vẻ thần thần bí bí rồi đáp: “Chuyện đó là bí mật…thôi chúng ta nhanh chóng trở về tổng bộ để tôi còn chuẩn bị tổ chức lễ thành hôn với Vân Hy nữa chứ”.

.