Gặp Anh Là Điều Tốt Đẹp Nhất Đời Em

Chương 86: 86




Hàn Vân Trạch tức giận đến độ gân xanh nổi đầy trên trán, ông gắng giọng: “Hàn Vân Hy nếu hôm nay mày không theo tao về thì sau này đừng bao giờ quay trở về nữa, cứ làm những gì mà mình thích xem như Hàn gia không có đứa con gái như mày đi”.

Hàn Vân Hy nở một nụ cười cay đắng trên môi, giọng cô cũng nghẹo ngào mãi một lúc thật lâu mới thốt nên lời được: “Từ nhỏ đến lớn tôi sống ở Hàn gia chưa có ngày nào thật sự vui vẻ hạnh phúc hết, lúc nhỏ thì lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt của người đàn bà có trái tim lạnh lùng sắt đá đó mà sống, bao nhiêu lỗi lầm mà Hàn Ngọc Hân gây mấy người đều trút hết lên đầu tôi còn gì…bây giờ thì sao??? tôi vượt qua bao nhiêu sóng gió trắc trở mới có thể trở về nhà nhưng mấy người có ai thật sự đón nhận tôi không hả? Trong lòng mấy người ngay từ đầu vốn chỉ có một mình Hàn Ngọc Hân là con gái mà thôi còn sự tồn tại của tôi chính là cái gai trong mắt mấy người còn gì…bao nhiêu năm qua tôi hy sinh vì mấy người đủ rồi từ giây phút này tôi sẽ sống vì bản thân mình chứ không sống vì những loại người đạo đức giả như mấy người nữa”.

Hàn Vân Trạch nghe Hàn Vân Hy nói vậy thẹn hóa quá giận nên giơ tay lên tính tát Hàn Vân Hy thêm một cái nữa: “Mày dám ăn nói với ba mày như thế hay sao đúng là mất dạy mà”.

Hàn Vân Hy đưa tay lên ngăn cản không cho Hàn Vân Trạch đánh mình nữa: “Hàn tiên sinh à, ông nói mà không thấy ngại miệng sao từ năm 10 tuổi người dạy tôi là giáo quan trong trường quân đội, tôi còn sống sót đến ngày hôm nay tất cả đều là do cuộc đời đầy sóng gió này dạy tôi mà ra thôi, viên ngọc quý trên tay ông vốn là Hàn Ngọc Hân từ nhỏ đến lớn được sống trong tình yêu thương của ba mẹ mà vẫn hành xử như thứ vô học thì nên xem lại mới phải”.


“Hàn Vân Hy, Ngọc Hân nó có lòng tốt mày không đón nhận thì thôi vậy mà còn mặt mũi đứng ở đây sỉ vã em mày đúng là vô giáo dục mà…nó chỉ muốn tốt cho mày mà thôi vậy mà mày lại luôn đố kỵ ghi hận con bé trong lòng đúng là đồ không có trái tim mà, mày làm ra những chuyện vô liêm sỉ như thế mà vẫn ngang nhiên tỏ ra mình vô tội được hay sao hả?”.

“Mày biết Ngọc Hân rất muốn tham gia bộ phim “Nữ sát thủ X” với vai nữ chính mà vẫn cố tình đi casting để tranh giành với con bé còn dùng thủ đoạn bẩn thỉu để cướp lấy vai diễn này, Hàn gia không có thứ con gái vô liêm sỉ như vậy”.

Hàn Vân Hy khẽ lắc đầu lên tiếng phản bác: “Hàn tiên sinh, tôi dám đứng ở đây thề với trời đất rằng vai diễn này là tôi dành lấy do thực lực của mình chứ không dùng bất cứ một thủ đoạn bẩn thỉu nào hết còn chuyện tin hay không đối với tôi đã chẳng còn quan trọng nữa rồi! À còn một điều này nữa tại vì từ nhỏ tôi đâu có được sống trong tình yêu thương dạy dỗ của ba mẹ, tôi đâu có diễm phúc như Hàn Ngọc Hân nhà mấy người đâu cho nên tôi có dùng thủ đoạn bẩn để sinh tồn cũng là chuyện bình thường dễ hiểu thôi mà”.

Hàn Vân Trạch biết tất cả bi kịch trong cuộc đời của Hàn Vân Hy đều do một tay ông mà ra cho nên luôn có cảm giác áy náy, ông cúi đầu im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Vân Hy à, con nghe lời ba đi rời khỏi đây, ba sẽ lo các thủ tục để con định cư ở nước ngoài để quản lý chi nhánh của Hàn Thị ba sẽ cho con 50% cổ phần của công ty Hàn Thị, con có thể sống vui vẻ an yên mà không cần phải chật vật kiếm tiền nữa, đừng dấn thân vào con đường đầy tai tiếng này nữa được không con một quyết định sai lầm không chỉ ảnh hưởng đến bản thân con mà ảnh hưởng đến cả gia đình và sự nghiệp của Ngọc Hân đã tốn bao công sức mới xây dựng nên được”.

Hàn Vân Hy ngẩng đầu lên nhìn Hàn Vân Trạch rồi mỉm cười nhạt trên môi: “Nói tới nói lui Hàn tiên sinh cũng vì sợ tôi liên lụy đến đứa con gái cưng của ông mà thôi…Hàn tiên sinh, vậy thì tôi nói thẳng luôn là từ lúc ông chọn Hàn Ngọc Hân thì ông đã đánh mất đứa con gái tên Hàn Vân Hy này rồi, tôi và Hàn gia mấy người không có quan hệ gì hết”.

Trái tim của Hàn Vân Trạch như có ai đó cầm dao khoét một lỗ thật to làm nó vô cùng đau đớn, có lẽ những gì mà Hàn Vân Hy nói đều đúng từ lúc ông chọn Hàn Ngọc Hân thì đã đánh mất đứa con gái tên Hàn Vân Hy rồi.

“Hàn Vân Hy tôi không cần bất cứ một thứ gì của Hàn gia hết, 50% cổ phần đó Hàn tiên sinh cứ giữ lại cho con gái Hàn Ngọc Hân của ông đi, từ giây phút này tôi và Hàn gia mấy người ân đoạn nghĩa tuyệt không còn bất cứ mối quan hệ gì nữa” Hàn Vân Hy ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt của Hàn Vân Trạch bằng ánh mắt đầy bi thương rồi lên tiếng nói với ông như thế.


Nói rồi Hàn Vân Hy vội quay mặt bước đi thật vội, nước mắt đã rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp diễm lệ của cô nhưng cô lại không muốn để cho Hàn Vân Trạch nhìn thấy, sau này sống chết của cô không liên quan gì đến Hàn gia nữa, người của Hàn gia cũng chẳng còn quan trọng trong lòng của cô nữa.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh bao la rộng lớn nhưng mong ước nhỏ bé được sống vui vẻ hạnh phúc với những người thân lại vô cùng xa xỉ đối với Hàn Vân Hy.

Hàn Vân Trạch vội muốn đuổi theo thì bị Vân Hạ ngăn cản lại: “Hàn tiên sinh, tôi nể mặt Vân Hy nên phiền ông nhân lúc tôi còn mềm mỏng lịch sự thì xin ông đi mau đi”.

Hàn Vân Trạch rủ mắt ra về mà không cam lòng, ông quả thật không muốn Hàn Vân Hy càng lún càng sâu sẽ không còn đường quay lại, ban đầu chỉ tính đến khuyên nhủ con gái quay về đừng bước chân vào thế giới giải trí phức tạp vậy mà kết quả là cha con cãi nhau một trận rồi đoạn tuyệt tình thân một cách bất ngờ.

Hàn Vân Hy vừa chạy vào trong thì va vào ai đó, cô đưa tay lau nước mắt cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi lên tiếng: “Xin lỗi”.


Đột nhiên người kia vòng tay ôm lấy Hàn Vân Hy vào lòng rồi đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, giọng nói trầm ấm của Lục Thần Duệ vang lên: “Là anh đây em xin lỗi cái gì chứ?!”.

Hàn Vân Hy ngẩng đầu lên nhìn Lục Thần Duệ bằng ánh mắt ngấn lệ, cô tựa đầu vào lòng ngực của anh thổn thức một lúc thật lâu, Lục Thần Duệ vẫn kiên nhẫn đứng yên làm điểm tựa cho Hàn Vân Hy.

“Không sao hết dù trời có sụp xuống thì anh vẫn sẽ cùng em chống đỡ, cho dù thế giới này quay lưng lại với em anh vẫn sẽ không bao giờ làm như vậy với em” Lục Thần Duệ dịu dàng lên tiếng an ủi động viên Hàn Vân Hy.

.