Gặp Anh Nơi Tận Cùng Thế Giới

Chương 50: Thằn Lằn Mặt Người (1)



"Có chuyện gì vậy?" Quạ hỏi, khi hắn thấy Gấu có biểu hiện lạ.

"Có một thứ gì đó đang tới nơi này." Gấu đáp, sau đó để hộp thức ăn khô đã được đóng gói trong tay xuống. Trước mặt hắn là chiếc chảo đang đặt trên củi lửa cháy rực.

"Thứ gì?" Quạ hỏi, tỏ ra căng thẳng. Ông ta ở với tên này quá lâu nên chỉ cần nhìn mặt hắn là biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

"Không phải một thứ…" Gấu sửa lại lời của mình, "Có rất nhiều thứ đang chạy tới đây!"

Gấu vào trạng thái chiến đấu, đôi mắt dần chuyển sang màu đỏ. Cô gái đi tới phía đám lính, huýt sáo bằng ngón tay và con mèo chạy tới. Phấn thì nhảy xuống xe, đi thẳng vào trong khu rừng. Cả ba chẳng nói với nhau câu nào cả, tuy nhiên tự biết rằng mình phải làm gì. Đây chính là giá trị của Ghost, họ được tạo ra để trở thành những sinh vật mạnh nhất trên lục địa này.

Cả đoàn khảo cổ lập tức trở nên náo loạn khi nhận được tin tức sơ tán từ một người lính đánh thuê. Ông Trương, hai người phụ tá và kỹ sư phản diện leo lên chiếc xe bọc thép, một đám nô lệ cũng theo ngay sau họ. Chẳng mấy chốc mà chiếc xe đã bị nhồi cho chật ních. Những người còn sót lại đành phải trú ẩn ở một chiếc xe khác, tuy nhiên cũng chẳng có ai dám phàn nàn gì cả.

Ở bên ngoài lúc này là Gấu, Quạ, tám người lính trong đó có cả Cầm. Tất nhiên là bao gồm cả tên tự kỷ kia nữa nhưng hắn không có ở đây. Vừa nãy hắn đi vào trong khu rừng và tới giờ vẫn chưa quay trở lại.

Cầm ngồi xuống và đặt năm đầu ngón tay xuống mặt đất, cảm nhận rung động. Con mèo của cô ở ngay bên cạnh, nhìn vào khoảng tối trong khu rừng phía trước mà dựng lông lên "khè khè" liên tục. Bảy người lính chia thành hai đội, đàn thành một hàng ngang đứng ngay cạnh Cầm. Gấu đứng cùng hàng với đám lính, trên tay cũng cầm theo một khẩu súng. Cuối cùng là Quạ, ông ta đứng sau Cầm và quan sát bao quát tất cả.



Không gian im lặng như có thể nghe thấy cả tiếng tim đập trong lồng ngực. Cả khu rừng màu đen chỉ cách bọn họ hơn năm mươi mét, từng kẽ hở được tạo lên bởi những thân cây bây giờ giống những cánh cổng đen ngòm dẫn ra từ địa ngục. Không khí trở lên căng thẳng như một quả bóng bay đang bị bơm cho đầy khí, có thể nổ vỡ bất cứ lúc nào.

Cầm nhắm mắt lại, sau một lúc thì hai hàng mi của cô mở ra, kéo theo ngọn lửa màu vàng cháy sáng. Con mèo của cô cũng có biểu hiện kì lạ, nó lắc đầu, dùng chân gạt gạt khuôn mặt mình như thể đang khó chịu lắm. Một lát sau thì nó như bị biến đổi thành một con mèo khác, đứng thẳng bằng bốn chân và nhe răng tỏ ý đe dọa với khu Rừng Đen. Thị giác của mèo có thể nhìn được trong bóng đêm và đôi tai thì rất thính. Đôi mắt của nó lúc này đã phát ra thứ ánh sáng màu vàng giống như của Cầm.

Cầm vẫn nhìn vào trong khu rừng, có điều những giác quan của cô bây giờ đã được nhân lên gấp bội. Đây chính là khả năng của cô. Cầm có thể kết nối tâm trí với những sinh vật khác, có được tầm nhìn cùng với cảm giác của chúng.

"Chuẩn bị," Cầm đưa ngón tay trỏ của mình lên, thì thào. Cả đám người sau lưng cô nãy giờ vẫn luôn chú ý tới từng hành động của cô, sau khi thấy cô ra hiệu thì ngay lập tức giương súng hướng về phía khu rừng, họ đã vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Ngón tay của Cầm giữ nguyên tư thế một lúc, sau đó chỉ về một hướng. Đám lính ngay lập tức chuyển mục tiêu ngắm bắn của mình sang hướng đó. Không gian vẫn yên lặng, không có gì xảy ra cả. Sau đó chỉ vài giây, một tiếng kêu rợn tóc gáy vang lên trong bóng tối. Ba sinh vật nhìn giống như tắc kè với khuôn mặt của con người xuất hiện và lao ra từ trong khu rừng. Bởi vì đã có sự chuẩn bị trước, tám họng súng ngay lập tức thổi ra những ngọn lửa màu vàng, chẳng mấy chốc đã tiêu diệt sạch sẽ hết tất cả.

"Bên đó!" Cầm nói, chỉ tay sang một hướng khác. Những họng súng lập tức chuyển hướng theo ngón tay của cô. Có năm con khác cũng lao ra với tốc độ rất nhanh, tuy nhiên kết cục của chúng cũng giống như ba con trước đó. Gấu bắn xong thì tỏ ra rất ngạc nhiên với khả năng của Cầm. Lũ thằn lằn này có mùi giống với mùi của Rừng Đen, chúng di chuyển rất linh hoạt trên những cái cây, rất ít khi phát ra tiếng động. Thậm chí đến hắn cũng không phát giác ra được vị trí chính xác mà Cầm lại có thể làm được. Giờ thì hắn đã hiểu tại sao mà lũ lính đánh thuê này lại coi trọng Cầm đến như vậy.

Sự việc cứ diễn ra như thế, đám người của Cầm thì nổ súng bên ngoài. Nhóm của ông Trương cùng những người còn lại thì ở nguyên trong xe, hé mắt nhìn diễn biến bên ngoài qua khe hẹp của chiếc khung kim loại bảo vệ ô cửa. Ông Trương vừa nhìn thấy lũ quái vật thì đã biết ngay chúng thuộc chủng loài gì. Ông ta chau mày, như thể là đang khó hiểu lắm. "Tại sao lại ít như vậy?" Ông Trương lầm bầm trong miệng.

Ở phía trước Rừng Đen, những họng súng liên tục vẽ lên những tia lửa trong không gian lờ mờ tối. Cầm bây giờ cũng đã cầm súng, vừa ngắm bắn vừa chỉ cho những người còn lại hướng xuất hiện của tốp thằn lằn tiếp theo. Điều kì lạ là con mèo trắng không bị tiếng động từ trong cuộc chiến làm cho hoảng sợ, nó chỉ đơn giản là nép sát hơn vào người của Cầm. Miệng con mèo há ra, "khè khè" liên tục. Có vẻ như nó đã được huấn luyện để quen với những chuyện như thế này.