Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 18: Chương 18





Edit: Yan
——
Lực tay Chu Quân càng lớn, ánh mắt mắt lại dần trở nên mê mang.

Hắn dùng sức kéo Ung Tấn rời khỏi cửa sổ, lẩm bẩm: "Vì sao lại là tôi?" Ung Tấn không lên tiếng, Chu Quân đưa tay ôm lấy mặt Ung Tấn, ánh mắt cũng như động tác của hắn dây dưa quanh quẩn trên mặt Ung Tấn, hắn nhẹ nhàng thở dài nói: "Bởi vì anh tôi là Chu Diêm sao?"
Đôi môi Ung Tấn giật giật bị ngón cái Chu Quân chặn lại chỉ cảm thụ được ngón tay ướt át, mù mịt trên mặt Chu Quân dần biến mất tiện đà bình tĩnh lại.

Giọng nói hắn rất nhẹ nói ra cũng rất tùy hứng, gần như là ý nghĩ kỳ lạ: "Chúng ta chỉ ngủ lần này thôi có được không, đến hừng đông thì nói lời tạm biệt."
Hắn nghĩ rất lãng mạn rất ngây thơ, hy vọng biến quan hệ với Ung Tấn thành chỉ là tình một đêm.

Ung Tấn nghe vậy khiến đôi mắt dần nhíu lại, sắc mặt thế mà lại hiện vẻ tức giận.

Chu Quân cảm thấy cánh tay đang ôm eo hắn bất chợt dùng sức siết lại khiến hắn đau đớn.

Chu thiếu gia rủ mắt kêu đau muốn đẩy bàn tay đang nắm lấy eo mình.

Ai ngờ ngay sau đó hắn bị khiêng lên, bụng hắn đập lên bờ vai cứng rắn của Ung Tấn.

Chu Quân bị dọa cho ngu người, còn có cảm giác ngại ngùng mãnh liệt.

Hắn là đàn ông lại cứ như tay trói gà không chặt bị người ta khiêng lên thật sự mất mặt, mặt Chu thiếu gia bị ứ máu đỏ bừng, lúc hắn bị ném lên giường cả đầu đều đã loạn tùng phèo.

Ung Tấn đứng cạnh giường không nhanh không chậm cởi cúc áo, cởi bỏ áo sơ mi lộ ra nửa người trên tinh tráng.

Vừa nhìn mới biết được trên người Ung Tấn có không ít sẹo, có vài miệng vết sẹo xoáy tròn dữ tợn là bị đạn bắn, bình thường đều bị quần áo che khuất không nhìn thấy chút gì.

Chu Quân từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt không rời khỏi những vết sẹo đó, ngay cả Ung Tấn đang nói gì cũng không nghe rõ, hồi lâu sau mới mờ mịt ngẩng mặt: "A, vừa nãy ngài nói gì cơ?"
Ung Tấn cong eo dùng tay bóp cằm hắn, miệng cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng: "Chu tiên sinh thực sự có quyết đoán, khiến người bội phục." Chu Quân bị nói choáng váng, không thể hiểu nổi lời mình nói có chỗ nào quyết đoán.

Mặt Ung Tấn càng dán lại gần, giọng nói cũng càng thêm trầm thấp: "Thế nhưng thật đáng tiếc, giữa hai ta, trước nay đều không phải cậu có thể định đoạt."

Mắt Chu Quân mở to, hắn như là cơ bản không hiểu rõ vì sao lúc nãy Ung Tấn còn dịu dàng nói hắn thơm, vì hắn chết mà lúc này giọng nói tuy khách khí nhưng ngữ khí xa lạ lạnh lùng tựa băng tuyết trát lên người hắn.

Ung Tấn buông lỏng tay, không cởi giày chỉ ngồi xuống mép giường.

Nhìn Chu Quân còn đang ngây người trên giường, Ung Tấn nhướn một bên mày: "Lại đây." Chu Quân mím môi ngồi trên giường nhìn chằm chằm Ung Tấn, vào lúc đối phương bảo hắn qua đó lần thứ hai mới chậm rì rì xuống giường đi đến trước mặt Ung Tấn.

Áo choàng của hắn bị xé rách, hai chân trần trụi, cả mặt ngơ ngác không biết làm thế nào.

Vẻ mặt vô tội như đứa trẻ không biết mình làm gì sai khiến người ta đau lòng.

Nhưng trong phòng chỉ có Ung Tấn, người đàn ông này cũng không đau lòng cho hắn còn bảo hắn quỳ xuống.

Sắc mặt Chu Quân cứng lại hai tay từng chút nắm chặt.

Ung Tấn đỡ giường, mặt khiêu khích nói: "Không muốn?"
Chu Quân chậm rãi ngồi xổm xuống nửa quỳ trước người Ung Tấn.

Hắn cảm thấy hai mắt chua xót, tim cũng chua xót.

Khóe miệng hắn run rẩy, cả mặt giận dỗi.

Mà Ung Tấn dường như không nhìn thấy đỡ lấy gáy Chu Quân chậm rãi áp vào giữa háng mình.

Y bảo hắn há miệng, đầu lưỡi mềm mại đặt lên cẩn thận ngậm lấy.

Sau khi bắn ra y lập tức rời đi, về phần vì sao lại là hắn, không phải vì Chu Diêm.

Lúc ấy Chu Quân bị dương v*t của người kia nhét đầy miệng, hắn chưa bao giờ làm chuyện như vậy, cổ họng mềm mại bị va chạm theo bản năng co rút lại, hốc mắt chảy ra không ít nước mắt.

Hắn cảm nhận được bàn tay đặt sau gáy hắn của Ung Tấn đang không ngừng dùng sức, mang theo tức giận không hề che giấu.


Hắn cũng tức giận hận không thể cắn Ung Tấn, cắn người kia chảy máu thì thôi.

Hắn nghĩ mình không bao giờ muốn gặp người này nữa cùng lắm thì trốn ra nước ngoài.

Cảm xuc tiêu cực trào ra thì cái gì cũng nghĩ tới được, toàn là oán giận toàn là uất ức.

Hắn nghe thấy Ung Tấn thở dốc nói: "Ngay từ đầu là em trêu chọc tôi trước, một năm trước ở tiệc rượu, là em, trêu trọc tôi trước." Càng nói về sau càng gần như là nghiến răng nghiến lợi.

Chu Quân vừa tủi thân vừa chẳng hiểu ra sao nâng đôi mắt hồng hồng lên.

Quần áo hắn không chỉnh tề quỳ gối trước Ung Tấn không hiểu Ung Tấn đang nói cái gì.

Quả thực hắn không nhớ rõ, Ung Tấn biết.

Mặc dù là việc y đã sớm biết nhưng lại không nhịn được ác ý quay cuồng trong lòng, thật giống như lần đầu y biết người này nhưng rốt cuộc giờ mới hiểu rõ người này.

Ung Tấn tham gia bữa tiệc hôm đó hoàn toàn là do nể mặt mũi bạn bè.

Y không thích nơi đông người nhưng vì thân phận nên nhiều năm nay y đã quen đứng trong đám người, thế nhưng vẫn thích yên tĩnh hơn.

Ánh mắt y rất bắt bẻ, rất ít khi tham dự tiệc rượu thấy ai vừa mắt thì ôm người đi, trong mắt tình nhân y là người ngạo mạn, tuy ra vào chốn danh lợi nhưng rất ít người có thể lọt được vào mắt y.

Không phải là y không có dục vọng nhưng cũng không muốn tạm bợ.

Cho dù có gặp gỡ tình nhân vừa ý Ung Tấn cũng vẫn luôn lãnh đạm.

Chịu đựng được sự lãnh đạm của y thì y cũng sẽ đối đãi với người ta cẩn thận, nếu không chịu nổi nữa thì Ung Tấn cũng không bởi vậy mà trở mặt.

Xét đến cùng là đối với tình nhân của mình y không có cái gọi là ham muốn độc chiếm, bởi vì không có nên cho dù có vài người ngoại tình y cũng không làm gì bọn họ mà chỉ tiễn người đi sau khi cho họ phí chia tay phong phú.


Thực ra y cũng coi như là người hào phóng biết săn sóc tình nhân rồi, y không thừa nhận mình là người yêu của ai.

Việc một người yêu phải làm quá nhiều mà Ung Tấn luôn không muốn hao tâm tổn trí.

Thực tại có quá nhiều thứ khiến y phải lo lắng, người mang quyền cao chức trọng kiêng kị nhất là làm việc theo cảm tính, trong tay y nắm thóp của quá nhiều người y lại càng rõ ràng điểm trí mạng của thứ này.

Gặp gỡ Chu Quân vốn là ngoài ý muốn, cái ngoài ý muốn này lại mang đến một cái ngoài ý muốn khác khiến y không kịp trở tay.

Y không thích tiệc rượu, tuy muốn chạy nhưng còn có việc phải bàn bạc với người bạn kia.

Vì vậy y rời khỏi bữa tiệc ngồi trong xe đợi người.

Ung Tấn ngồi ghế sau xe trầm mặc hút thuốc, cửa sổ xe nửa mở y uống chút rượu nên tinh thần hơi thả lỏng và mỏi mệt.

Đúng lúc y nới lỏng cà vạt trên cổ để hít thở chút không khí thì cửa xe bên kia bỗng mở ra, có người ngồi vào trong.

Người nọ đã uống say mèm, mặc một bộ tây trang đỏ đậm.

Người say rượu mơ mơ màng màng cảm giác có thứ gì lạnh lẽo đặt trước trán mình còn cười hì hì lẩm bẩm đừng nghịch.

Ung Tấn nương ánh đèn đường nhìn rõ người trong xe, khuôn mặt khá quen hình như đã gặp trong bữa tiệc.

Nhưng dù vậy y vẫn không hề thả lỏng, người muốn y chết có rất nhiều.

Tiểu Trần ngồi phía trước quay đầu lại nhỏ giọng nói: "Xin lỗi thiếu tướng, tôi còn tưởng..." Thiếu tướng không nói rõ người đang chờ là ai nên tiểu Trần cho rằng người này là người thiếu tướng đang chờ, bởi vậy mới không xuống xe ngăn lại.

Vì thế đường đường là xe của thiếu tướng Ung cứ thế bị một người xa lạ dễ dàng leo vào.

Người lạ mặt kia còn rất mặt dày vô sỉ, miệng gọi tên phụ nữ, có vẻ là không để ý đến họng súng thiếu tướng đặt trên thái dương hắn bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng hắn, thế mà lại vươn tay ôm eo thiếu tướng Ung.

.

Ngôn Tình Hài
Không những thế, người nọ còn sờ tay vào túi áo.


Hành động này khiến tiểu Trần hoảng hốt ngay cả súng cũng rút ra, không khí trong xe vô cùng căng thẳng tựa như chỉ cần chạm vào là nổ ngay.

Thế nhưng người kia lại móc ra một cái bật lửa.

Bật lửa màu bạc khắc đầu sư tử quay một vòng trên tay hắn.

Tạch một tiếng ngọn lửa nhảy ra chiếu sáng một vùng.

Lúc mạt ánh sáng kia xuất hiện đồng tử Ung Tấn thoáng co rút lại.

Khó có khi tim y đập nhanh hơn một nhịp, Ung Tấn nhìn chằm chằm người trước mặt này.

Có lẽ vì cảm giác nguy cơ hoặc là vì tức giận bởi chưa bao giờ bị người lạ tiến lại gần như thế.

Đều là cảm xúc không tốt, dưới tình huống có chút chật vật y nhìn thấy khuôn mặt hiện ra bên ánh lửa.

Đôi mắt hẹp dài, đồng tử xám xanh, đôi môi hồng hơn cả hai má đỏ lên vì say rượu.

Buồng xe tối om sáng lên một điểm, gió thổi khiến ánh sáng lung lay nhè nhẹ.

Là khuôn mặt của đàn ông, trong lòng Ung Tấn hiện ra những lời này, là một gương mặt có đôi mắt xinh đẹp.

Ung Tấn nghe người này thấp giọng cười lên: "Quả là một mỹ nhân." Còn chưa kịp phản ứng, người này dường như giờ mới phát hiện bị người đối diện chỉ họng súng vào đầu, thờ ơ khẽ thở dài: "Nếu như em không bóp cò, tôi đành phải làm việc em không tình nguyện làm." Lông mày Ung Tấn nhanh chóng chau lại, trước nay y không cảm thấy có hứng thú với đàn ông không có nghĩa có người đàn ông nào dám cợt nhả với y.

Lại nghe thấy người này tán tỉnh nói: "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu????", nói rồi rướn người hôn lên môi Ung Tấn.

Cả người Ung Tấn cứng đờ, y chưa bao giờ hôn môi, y vốn lãnh đạm lại thêm bệnh sạch sẽ, huống chi chưa có ai dám cưỡng hôn y.

Không ngờ, lần đầu tiên bị người ta khinh bạc trong đời lại là bị hôn môi, ở trong chiếc xe này, còn bởi một người đàn ông.

????????????
Oki, tình tiết anh Tấn nhất kiến chung tình với Quân Quân đã xuất hiện nhennn.

????????.