Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 33: 33





Edit: Yan
——
Chu Quân không nói với Ung Tấn về chuyện của Alan, nhỡ đâu Ung Tấn đi tìm Alan không phải là chứng minh nhà họ Chu hắn hợp tác với quân đội rồi hay sao.

Nghĩ đến đây Chu Quân có chút không nằm nổi.

Nhưng nhìn dáng vẻ nằm nghiêng của Ung Tấn hắn lại không muốn đi.

Hắn nghĩ, bây giờ thời thế thay đổi thân phận Ung Tấn như vậy có khi nào đến một ngày hắn không thể giống như hiện tại muốn gặp là có thể gặp.

Đến lúc đó sẽ còn có cơ hội nằm cạnh người nọ sao.

Đoạn tình cảm này ngay từ ban đầu hắn đã kháng cự bước vào, ngoại trừ những gút mắt phức tạp đó giữa hai người hắn cũng sợ có lẽ nào một ngày...!Nghĩ đến đây hô hấp của Chu Quân cũng hơi phát run.

Không biết Ung Tấn cảm nhận được gì thế mà quay đầu lại nhìn hắn.

Hắn không biết biểu cảm của mình ra sao, chắc là không tốt đi.

Ung Tấn nhìn hắn chăm chú một hồi mới thấp giọng hỏi hắn: "Rất đau?" Y cho rằng miệng vết thương của hắn đau không chịu nổi nên mới có biểu cảm như vậy.

Chu Quân không phủ nhận, hắn gật gật đầu rất muốn hút thuốc.

Ung Tấn lấy từ ngăn kéo ra một thứ rất quen, là lọ thuốc hít hắn đã mất rất lâu.

Chu Quân hơi ngạc nhiên nhìn thứ đồ kia, lại nhìn sắc mặt bình tĩnh của Ung Tấn.

Người này trộm đồ mà lại có vẻ đúng lý hợp tình như vậy là sao, mặt dày thật đó.

Ung Tấn nói không biết ngượng: "Tội tặng em nhiều thứ như vậy em cũng nên đáp lễ mới phải." Chu Quân nhìn lọ thuốc hít tinh xảo trong lòng bàn tay y, lại nghĩ đến khoảng thời gian nó bị mất, sợ là lần đầu tiên người này đến nhà hắn đã tiện tay cầm đi rồi.


Hắn hút một hơi thuốc, hơi sặc khiến hắn đưa tay bóp mũi lúng búng nói: "Nếu ngài muốn em có thể làm một cái mới tặng ngài." Ung Tấn không tỏ ý kiến gì mà cầm lọ thuốc hít thưởng thức hồi lâu, thấy Chu Quân không hút nữa lại cất vào rương đồng cho vào trong ngăn kéo.

Chu Quân cuối cùng cũng hiểu ra vì sao một hai phải là cái này, bởi vì đây là của hắn.

Không phải là Ung Tấn muốn trao đổi đồ bên người với hắn đấy chứ, hắn chột dạ nghĩ, cuối cùng không dám nói lọ thuốc hít này không phải của hắn mà là lấy từ nhà một bóng hồng nào đó mang về thôi.

Nhưng thấy Ung Tấn thích như vậy tốt nhất là không vạch trần.

Nhưng lòng Chu Quân không thoải mái, đồ được Ung Tấn coi như bảo bối trên thực tế lại là đồ của người phụ nữ khác, nghĩ như nào cũng cảm thấy khó chịu.

Nửa thân người hắn áp lên người Ung Tấn hỏi y muốn đòi lại thứ này rồi hắn tặng y cái khác.

Ung Tấn ôm lấy vai hắn: "Cái gì khác." Chu Quân gỡ một miếng ngọc trên cổ còn vương nhiệt độ cơ thể xuống nhét vào tay Ung Tấn.

Trông miếng ngọc có tỉ lệ cũng không tốt, có hình như quả đào, quả thực không đẹp tí nào.

Ngón tay Ung Tấn vuốt ve miếng ngọc hỏi Chu Quân lai lịch miếng ngọc.

Mặt Chu thiếu gia dựa vào vai y dường như mệt mỏi mà giọng nói mang vẻ lười biếng.

Hắn nói lúc còn nhỏ từng bị bệnh nặng một lần suýt nữa không qua khỏi.

Đây là của một người mù được mẹ hắn mời tới trợ giúp cho hắn nói là có thể giúp hắn tai qua nạn khỏi.

Nói rồi Chu Quân ngáp một cái, hắn treo miếng ngọc lên cổ Ung Tấn như vui đùa lại như nghiêm túc nói: "Em tặng bùa hộ mệnh cho ngài, mặc kệ sau này ngài gặp phải sóng to gió lớn gì đều có thể biến nguy thành an."
Ung Tấn nhìn miếng ngọc, ngón tay vuốt ve viền ngọc không biết nghĩ gì đột nhiên nói: "Tôi không tin những cái đó." Hắn cởi ngọc trên cổ xuống nhét về tay Chu Quân: "Tôi không cần." Chu Quân không ngờ y sẽ từ chối, tay cầm ngọc sắc mặt hơi kém: "Kể cả là ngài không tin thì tốt xấu gì cũng nhận lấy đi." Ung Tẫn vẫn nói không cần, thậm chí trêu đùa hắn: "Dù gì em cũng từng ra nước ngoài sao vẫn còn mê tín như vậy."
Sắc mặt Chu Quân phát xanh nhét miếng ngọc bị trả về vào túi, lần này đổi lại hắn nằm quay lưng về phía Ung Tấn.

Đáng tiếc hắn bị thương bên phải, muốn nghiêng người ngủ cũng không được.


Chu thiếu gia không cam nguyện nằm thẳng lại nhưng mặt lại xoay qua bên kia, nhìn cũng không muốn nhìn thiếu tướng Ung khó hiểu phong tình còn không biết tốt xấu.

Ung Tấn cũng an tĩnh lại, tắt đèn.

Trong bóng đêm hắn nghe Ung Tấn nói: "Hai tấm vé xem phim kia đã quá hạn rồi." Chu Quân không trả lời, Ung Tấn tiếp tục nói: "Em muốn quay về không?" Chu Quân tức giận nói: "Về đâu, bây giờ muốn em về nhà?" Ung Tấn thấp giọng cười nói: "Tôi nói là về Đức, em quay về đó đi."
Chu Quân yên lặng một hồi: "Nước đức lại không phải nhà em đi đến đó làm gì." Hắn dừng một chút lại nói: "Nơi này mới là nhà em, tất cả những thứ em có đều ở đây." Đèn tắt, Ung Tấn không nói gì nữa.

Trời hơi sáng Chu Quân đã tỉnh, Ung Tẫn vẫn còn ngủ.

Ngủ thật sự sâu, giống như hắn là người y tín nhiệm nhất vậy.

Trước đó Chu Quân từng nghĩ nếu như Ung Tấn mang hắn về công quán nhất định phải lục lọi chỗ này một chút.

Một chút thôi là có thể tìm được thứ có lợi với anh cả, đền bù sai lầm của thằng em không nên nết là hắn.

Nhưng bây giờ hắn không dám làm vậy, hơn nữa là không muốn.

Trách không được người xưa có câu khuỷu tay hướng ra bên ngoài, lòng người rộng tựa trời cao.

Hắn còn không nhìn thấu trong lòng Ung Tấn mình có vị trí gì đã bỏ Ung Tấn vào lòng trước.

Rõ ràng sáng ngày hôm qua bọn họ còn đang cãi nhau.

Chu Quân cười, có chút ngọt ngào.

Nụ cười làm ảnh hưởng đến miệng vết thương khiến hắn đau đến nhíu mày.


Hắn lấy ngọc bội từ túi quần ra treo lên cành hoa hồng đã khô héo.

Hắn ngửi ngửi hoa hồng, lại trộm hôn người trên giường một cái.

Hoặc là nói người còn đẹp hơn hoa, sắc đẹp của thiếu tướng là thứ đẹp đẽ nhất.

Hắn dựa vào đầu giường ngắm nửa ngày mới cẩn thận kéo ngăn kéo trộm lọ thuốc hít đi.

Lúc lấy lọ thuốc hít tầm mắt hắn khựng lại rồi giương mắt nhìn về phía Ung Tấn.

Ung Tấn nhắm hai mắt hô hấp đều đều, tóc y xõa xuống dưới phủ lên vầng trán.

Chu Quân nhìn mặt người nọ lại nghĩ đến cái đồng hồ quả quýt kia, sau này hắn mới biết Ung Tấn còn nhỏ hơn hắn 2 tuổi.

Rõ ràng là nhỏ hơn hắn, Chu Quân lại nhìn ngăn kéo, thở dài.

Hắn cảm thấy hành động của mình đều rất lặng lẽ hẳn là thiếu tướng không biết.

Chu Quân lại theo đường cũ vòng vèo trèo cửa sổ ra ngoài.

Trên cửa sổ hé ra một khe nhỏ làm gió đông lạnh lẽo bám vào bức màn, ngay cả độ ấm trong phòng cũng giảm xuống.

Lửa trong lò sưởi âm tường dần tắt, Ung Tấn mở to mắt.

Y dựa vào đầu giường hút điếu thuốc sau đó mới kéo ngăn kéo ra.

Dưới hộp đựng lọ thuốc hít là một phần văn kiện cơ mật, là y cố ý để ở đó cũng là cố ý để Chu Quân nhìn thấy.

Tối qua hắn mở ngăn kéo vài lần trước mặt Chu Quân hẳn là Chu Quân nên chú ý tới.

Lúc này văn kiện vẫn hoàn hảo không tổn hao gì nằm ở đó lại khiến Ung Tấn mê mang.

Y không rõ rốt cuộc Chu Quân là gì, là vị công tử phong lưu nói cười yến yến, hay là tiểu thiếu gia thích dỗ dành y, hay là Chu Quân với tâm tư khó lường, hay lại là Cậu hai nhà họ Chu với lập trường đối lập.

Sương khói tựa mê chướng, đều là mặt mày mê hoặc, lời ngọt ngào động lòng người của Chu thiếu gia.


Ung Tấn muốn tin Chu Quân nhưng lại không dám tin.

Đây là không đúng, nên buông tay mới phải.

Vốn dĩ lúc bảo phó quan lái xe đi y vẫn nhìn Chu Quân qua kính chiếu hậu, nhìn thấy người nọ ngồi xổm xuống ven đường, hình ảnh đó làm tim y đau xót.

Nhưng Ung Tấn không quay đầu lại, y nghĩ cũng tốt là lúc phải sửa sang lại mọi thứ rồi.

Đêm hôm đó vốn là một đêm mê muội, lời người nọ nói đều là lời nói mơ hồ.

Lúc đó y không hề tin nhưng sau đó lại luôn nhớ đến, y nhìn đóa hoa hồng kia, tựa như ánh trăng đêm đó, chiếc giường và vị xì gà nhạt nhẽo trên người ai kia.

Sau đó y cũng hút xì gà, đó là thứ có thể khiến người ta nghiện.

Những thứ khiến người ta nghiện đều là thứ có thể làm con người cáu giận, mất khống chế.

Nhưng cuối cùng Chu Quân vẫn xông vào, mang theo cả người toàn vết thương cùng với nụ cười khiến người ta phiền não.

Trong mắt Chu Quân dường như lại có y trong đó, rõ ràng buổi sáng còn đang nhạo báng y ngây thơ ấu trĩ, mở miệng nói sau này dù sao ngài cũng phải kết hôn.

Buổi tối lại còn mò tới nữa, không biết bị bắt nạt ở đâu mà mang theo thương tích đến bày tỏ tình yêu với y.

Ung Tấn tự nhận vẫn còn lý trí, thế nhưng phòng tuyến lại đang không ngừng sụp đổ, y không màng nhắc nhở từ phó quan vẫn để người kia đi vào.

Thậm chí còn không hề phòng vệ mà ngủ, y nghĩ, nếu Chu Quân thật sự muốn lấy thứ gì từ chỗ mình vậy để người kia lấy đi sau đó y có thể hết hy vọng.

Sẽ không bao giờ mất lý trí không màng hậu quả như bây giờ nữa.

????????????????
(Chắc các cậu nhận ra rồi chứ, áng văn này là Niên Hạ.

=(((, tui không hiểu sao bà tác giả lại thêm quả niên hạ vào nhưng mà giờ bắt tui đổi xưng hô thì không được, huhuhu, thíu tướng khí tràng 2m8 như vậy mà đổi thành xưng em có mà loạn hết, tui lại định đổi để Quân Quân xưng hô ngang hàng chút với thíu tướng nhưng mà không đượccc, tui thích xưng hô em - ngài lắm huhuhuu, thôi thì các cậu chịu khó vậy ha.).