Gặp Được Em Ở Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất

Chương 37: Anh muốn sờ ngực



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sáng sớm hôm sau, Từ Hoãn mang nước mật ong tới nhà Giang Quyết.
 
Trông thấy người đàn ông nào đó trần truồng thả rông, cô khựng lại, nhắm mắt nhìn ra phía cửa.
 
"Có đau đầu không? Uống nước mật ong này". Cô rót nước mật ong ra cốc.

 
"Đầu anh đau quá vợ ơi, khó chịu lắm". Anh ôm lấy cô từ phía sau, đầu vùi bên tai cô. 
 
"Anh còn biết đau à, uống hết rồi đi mặc quần áo vào, không sợ người khác trông thấy à". Từ Hoãn mất tự nhiên, lắc người, đưa nước mật ong cho Giang Quyết.
 
Giang Quyết uống xong, ôm chặt Từ Hoãn không muốn buông.
 
"Vợ ơi, hôm qua anh sai rồi, đáng lẽ anh nên đặt mình vào vị trí của em mà suy nghĩ, về sau anh sẽ chín chắn hơn, xin lỗi em". Anh ôm cô, giống như cún con bám người vậy.
 
"Anh biết thì tốt rồi, đầu óc đừng có mà nghĩ loạn nữa, em đã ở bên anh có nghĩa là em chỉ có một mình anh, chỉ mình anh thôi, anh đừng tự mình đoán mò, phải tin em, biết chưa?". Từ Hoãn nhớ lại lời nói quá đáng hôm qua của anh, quyết định mang lại cho anh cảm giác an toàn hơn.
 
"Ừ, vợ anh thật tốt, anh yêu vợ". Anh liếm tai cô, khẽ ray cắn.
 
"Vợ, hôm nay em mặc quần áo chẳng đẹp gì cả, ngực lớn quá". Giang Quyết sờ mó đầu ti rồi nắm lấy.
 

"Xấu hả?". Hôm nay cô mặc một cái áo ba lỗ, khá mát mẻ, không phải loại bó sát, bra là loại lót mỏng.
 
"Xấu chết đi được, đừng mặc nữa....ưm, ngực em mềm quá". Anh xoa nắn nhũ hoa, cô mà mặc thế này ra ngoài khối đàn ông chết mê, đương nhiên là anh không đồng ý thế rồi.
 
Được anh xoa nắn tới thoải mái, Từ Hoãn nhẹ nhàng hỏi, "Không thì em mặc cái gì giờ? Em không mang theo đồ để thay".
 
"Mặc đồ của anh, lát nữa anh đưa cho. Cởi áo ra đi, anh muốn sờ ngực em". Anh ranh mãnh nói, sau đó gấp gáp cởi chiếc áo ba lỗ của co, để lộ chiếc áo áo ngực ren trắng.
 
"Ngực vợ anh hấp dẫn thật đấy, mặc thế này là cố tình dụ dỗ anh phải không?". Giang Quyết dán sát vào lưng cô, tay thô lỗ xoa nắn. 
 
Đã nghiện lại muốn ăn vạ, anh tháo chốt áo, nâng hai bầu ngực lớn lắc lư lên, xoay một vòng tròn, ngón tay vân vê hai trái anh đào.
 
"Thoải mái quá vợ ơi, ngực vợ lớn thật ấy, tay anh ôm không xuể này, sao lớn thế nhỉ? Ngực thế này không phải dụ dỗ người khác lắm ư?". Tay anh bắt lấy nơi nặng trĩu, lôi kéo đầu ti, rồi thô lỗ bóp hai bầu vú khiến nó phải lắc lư.
 
"Giang Quyết, anh nhẹ thôi!". Cô bắt lấy tay anh, không cho lộn xộn.
 
"Cho anh đi, anh muốn uống sữa!". Anh lật người cô lại, bế cô đặt lên bàn ăn. 
 
"Vợ anh xinh quá cơ". Anh hít một hơi thật sâu, mổ lên đôi môi mọng nước, rồi hôn xuống cần cổ mảnh mai, tay nắm ngực, vặn đầu ti.
 
Miệng Giang Quyết mút ngực cô, phát ra tiếng kêu xấu hổ, mút xong bên trái lại đổi qua bên phải, không để bên nào phải lẻ loi.
 
"Ưm...nó cứng quá này". Tay anh lướt xuống nắm lấy dươ/ng v/ật, vuốt ve lên xuống.
 
"Ối, nhẹ thôi!". Từ Hoãn vỗ nhẹ đầu anh, đầu ti bị anh cắn phát đau.
 
Người đàn ông nào đó đâu có nghe lời. Miệng anh vẫn bú mút, lưỡi xoắn lấy quả anh đào nhỏ, dữ dằn cắn nghiến. Tay vuốt ve bên dưới càng lúc càng nhanh.
 
"Vợ, gọi ông xã đi". Giọng nói anh khàn khàn, vừa trầm lại vừa gợi cảm.
 
"Ông xã.....". Cô nũng nịu.
 
"Ừ...ngoan lắm, ông xã làm chết em!!! Uống sạch sữa của em!". Giang Quyết nhắm mắt, liều mạng mút, dươ/ng v/ật trong tay anh càng lúc càng to dài.
 
"Ưm....". Cả người Giang Quyết căng ra, thắt lưng đẩy mạnh, tinh dịch bắn lên bụng Từ Hoãn, miệng ngậm ti thoáng rên.
 
"Đứng trước vợ, có thủ dâm cũng sướng!". Anh thở dài, đứng dậy rút giấy ăn lau sạch tinh dịch trên bụng cô, rồi lau quy đầu, sau đó hôn lên mi tâm cô.
 
"Anh mau mặc quần áo vào, muộn rồi". Từ Hoãn xấu hổ giục, rồi tự mình mặc áo lót.
 
"Đợi đã, anh đi lấy áo cho vợ thay". Nói xong anh vào phòng ngủ thay quần áo, rồi lấy một cái áo phông size nhỏ nhất cho cô.
 
Từ Hoãn mặc vào, áo rất dài che cả mông, sát ống quần soóc. 
 
"Đẹp quá". Giang Quyết khen, dù cô chỉ mặc áo phông trắng bình thường cũng đủ quyến rũ đáng yêu, đôi chân dài bên dưới chiếc quần sooc trông càng bắt mắt
 
"Đi thôi". Anh ôm eo cô bước ra khỏi cửa.