Gặp Được Em Ở Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất

Chương 52: Sao anh không biết xấu hổ thế hả?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hai người chơi game lãng phí mất nửa ngày.
 
Giang Quyết mua vé xem phim, rồi ngồi đợi vợ trang điểm.
 
"Vợ ơi, tại sao ra ngoài cứ phải trang điểm vậy, anh thấy em để mặt mộc đẹp lắm mà!" Giang Quyết ngồi cạnh nhìn cô bôi bôi trát trát, không nhịn được hỏi.

 
"Anh nói em trang điểm xấu hả?" Từ Hoãn lườm anh.
 
"Không phải, trang điểm cũng đẹp, chỉ là anh thích mặt mộc hơn." Trang điểm trông cô đẹp kiểu sắc sảo, còn mặt mộc nhìn dịu dàng đáng yêu hơn.
 
"Nhưng em thích gương mặt trang điểm của em." Từ Hoãn chẳng buồn quan tâm tới sở thích của anh, trang điểm để cho mình ngắm, đàn ông thích hay không thì mặc kệ họ, bản thân mình hài lòng là được.
 
"Vâng vâng, anh cũng thích, vợ anh có thế nào anh cũng thích." Giang Quyết giải quyết vấn đề một cách hoàn hảo, dù sao vợ anh kiểu gì cũng là đẹp nhất, chẳng qua mặt mộc thì ở trên giường ăn ngon hơn thôi.
 
Từ Hoãn trang điểm xong bèn đi tới trước tủ đồ chọn quần áo.
 
"Vợ ơi, mặc quần bò này đi, phối với áo phông đẹp mà." Giang Quyết chọn cho cô một cái quần bò dầy và một cái áo phông năng động.
 
"Anh muốn em nóng chết à?" Từ Hoãn liếc mắt, gỡ tay anh ra, chọn một cái váy.
 

Giang Quyết nhìn cô cởi quần áo, bầu ngực trắng ngần thấp thoáng mê hoặc anh, tay anh ngứa ngáy, không nhịn được bước tới bắt lấy xoa nắn vài cái.
 
"Bảo bối, ngực em thật lớn, vô cùng quyến rũ." Anh háo sắc nhìn chằm chằm rồi lắc lư nó.
 
"Trời ạ! Bỏ ra!" Cô gỡ bàn tay không đứng đắn của anh ra để thay váy.
 
"Vợ ơi, cái váy này có phải quá ngắn không?" Còn chưa dài tới đầu gối nữa kìa, lộ hết cả đôi chân dài, khiến anh không dời mắt nổi. 
 
Từ Hoãn liếc nhìn độ dài chiếc váy rồi phớt lờ ai đó, xỏ thêm quần an toàn.
 
"Vợ ơi, mặc thêm quần an toàn cũng vô ích! Anh không muốn thằng khác nhìn chân vợ đâu! Trên ngực cũng lộ nữa kìa, nhìn rõ cả rảnh ngực em này!" Giang Quyết gắt gỏng, cật lực phản đối.
 
"Có đi nữa hay không?" Cô xách túi, thản nhiên nhìn anh.
 
Bị cô liếc nhìn, ai đó lập tức ngoan như cún, nhưng sau lưng thì vẫn tiếp tục lảm nhảm.
 
"Quên đi, anh sẽ trông chừng em mọi lúc mọi nơi, đứa nào nhìn em anh đánh chết."
 
"Thôi đi, anh tưởng em là tiên nữ hạ trần hay sao mà ai cũng phải nhìn chằm chằm?" Từ Hoãn liếc anh, đứng ở hành lang ra vào thay giày cao gót.
 
"Vợ anh chính là một tiểu tiên nữ, anh có ngắm cả đời cũng không đủ." Giang Quyết khóa cửa, cúi đầu nhìn người phụ nữ xinh đẹp.
 
"Chỉ nịnh là giỏi." Cô thẹn thùng trừng mắt nhìn anh.
 
"Anh nói thật mà, vợ anh lúc nào cũng đẹp nhất, đặc biệt là lúc trên giường, đẹp chết người luôn." Cái người đàn ông này lại bắt đầu không đứng đắn, nói lời thô tục bên tai cô.
 
"Câm miệng! Sao anh mặt dày thế hả?" Từ Hoãn xấu hổ, tai đỏ lên, cô véo lỗ tai anh dạy dỗ.
 
"Vợi lại bạo lực gia đình rồi, anh nói thật mà, đau, đau vợ ơi!" Anh cúi người ôm cái người đang nhe răng trợn mắt với anh, cầu xin tha thứ.
 
"Hừ, anh mà nói xằng nói bậy nữa em sẽ không thèm để ý tới anh luôn." Cô buông tay ra, phớt lờ anh mà đi thẳng.
 
Giang Quyết bám sát phía sau, siết chặt eo cô, suốt quãng đường tới rạp chiếu phim anh không ngừng dỗ dành lấy lòng cô.
 
"Vợ ơi, em uống nước cam à?" Anh đứng trước quầy phục vụ.
 
"Ừ, một phần bỏng ngô nhỏ nữa nhé." Từ Hoãn kéo anh nói.
 
Giang Quyết mua một phần bỏng ngô, cầm coca đứng sau lưng cô chờ cô lấy vé.
 
"Đi xét vé thôi, sắp tới giờ rồi." Lấy phiếu xong, cô kéo anh tới phòng chiếu.
 
Có rất nhiều người đang xếp hàng, bọn họ đành theo sau, đứng vào hàng chờ.
 
Giang Quyết dính sát vào cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô nhìn cô nghịch điện thoại
 
"Anh tựa vậy nặng đầu em." Cô khẽ oán trách, lắc lư đầu.
 
"Vậy anh tựa nhẹ." Anh giảm bớt lực, ánh mắt sâu thẳm nhìn rãnh ngực cô.
 
Một lát sau, rốt cục cũng tới phiên họ xét vé, Từ Hoãn đưa vé cho nhân viên, rồi vào phòng chiếu.
 
Tìm được vị trí ngồi xuống, cô mới ảo não vỗ đầu.
 
"Sao thế vợ?" Anh lo lắng hỏi.
 
"Em quên không đi vệ sinh, đợi em đi đã nhé." Cô đặt đồ uống xuống, đứng dậy.
 
"Anh đi cùng em." Giang Quyết không yên tâm bước theo.
 
"Ở đây chờ em." Từ Hoãn chỉ một vị trí cạnh thùng rác cách phòng vệ sinh không xa, rồi bước vào WC.
 
Giang Quyết tựa lưng vào tường nghịch điện thoại, lúc này, có một cô gái trẻ ăn mặc tinh tế bước ra khỏi nhà vệ sinh.
 
"Tiểu ca ca, có thể cho em xin số wechat của anh không?" Cô nàng bước tới gần, ngại ngùng ngước đầu hỏi.
 
Giang Quyết ngẩng đầu nhìn lướt qua, lắc đầu, rồi tiếp tục nghịch điện thoại.
 
"Tiểu ca ca, anh có bạn gái rồi à?" Cô nàng vẫn không buông tha, cắn môi hỏi.
 
"Tôi có vợ rồi." Anh nhìn điện thoại, thản nhiên đáp.
 
Ánh mắt lướt qua Từ Hoãn vừa bước ra khỏi WC, bước tới ôm eo cô.
 
"Đấy, thế mà cứ bảo không yên tâm về em, xem đi, ai mới là kẻ đào hoa hả?" Cô ngoảnh đầu nhìn nét mặt tiếc nuối của cô bé kia, trêu ghẹo anh.
 
"Đâu mà vợ, vừa nãy anh tự mình cắt đứt rồi, chồng em có đáng khen không, có đáng khen không!!" Giang Quyết cười hi hi tranh công với cô.
 
"Hừ, anh dám không cắt xem, anh không cắt thì em cắt anh." Từ Hoãn tức giận véo eo anh.
 
"Vợ ơi, nhột." Anh nắm tay cô, không cho cô quậy nữa.
 
"Xem phim thôi."
 
Hai người im lặng ngồi xem phim.