Gặp Được Em Ở Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất

Chương 67: Anh cam đoan với em



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Giang Quyết dựa vào tường ngẩn ngơ, mở điện thoại nhắn tin cho Lão Đại, " Mẹ, lúc mẹ tức giận ba làm thế nào để dỗ?"
Đợi vài phút, anh nhận được một biểu cảm mỉm cười

...
Anh nghẹn ngào, ý gì đây?
Lúc này, Lão Đại lại gửi một tin nữa, "Sao, chọc con dâu mẹ giận à? *mỉm cười*"
"Vâng, hình như có vẻ nghiêm trọng" Anh đáp
"Con có biết làm người không nên quá kiêu ngạo không? Đừng có mà mắc sai lầm tương tự nữa nhé con trai, cẩn thận làm vợ giận mà chạy mất đấy" Lão đại cầm điện thoại,hả hê trên nỗi đau của người khác
"Thế con nên dỗ cô ấy thế nào?" Anh nhanh chóng đánh chữ
"Mẹ chịu, con hỏi ba đi *byebye*"
Giang Quyết thở dài, cất điện thoại rồi bước ra khỏi trường, đi tới trung tâm thương mại cách đó không xa

Anh cố nhớ lại mấy thỏi son trên bàn trang điểm vợ hay dùng nhưng chỉ nhớ được vài nhãn hiêu, màu sắc thì hoa cả mắt, hầu như toàn màu đỏ, giờ anh nên mua loại nào đây? Chẳng lẽ mua môt thỏi màu tím??? Cơ mà tô lên chắc trông khó coi lắm nhỉ? Anh tới quầy nhãn hiệu C, liếc nữ sinh bên cạnh rồi chọn một thỏi y hệt cô nàng. Tiếp tục đi tới một quầy bán túi xách và chọn mua kiểu dáng mới nhất
Tay xách đồ, anh thở thào vì đã tìm ra phương hướng liền chậm rãi về nhà
Hôm nay Từ Hoãn chỉ có bốn tiết buổi sáng, cô và bạn cùng phòng chuẩn bị đi ăn cơm
"Vợ ơi!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô kinh ngạc ngoảnh đầu
" Giang Quyết? Sao anh tới đây?"
Bạn cùng phòng của cô đều đứng lại, đánh giá nam sinh đẹp trai trước mặt
Giang Quyết giơ túi đồ bước lên, nhét vào tay cô, thấp giọng nói, "Vợ ơi, anh mua cho em này, em xem có thích không?"
Từ Hoãn thoáng nhìn, rồi ngoảnh đầu nói với bạn cùng phòng, "Các cậu đi trước đi, bạn trai tớ tới"
Mấy cô nàng cười gian nhìn Từ Hoãn, nhưng cũng không hỏi nhiều, họ chào rồi bước đi
"Anh theo em" Cô kéo anh tới khúc quanh ít người
"Anh lại tiêu xài bậy bạ rồi! Mua túi đắt thế làm gì?" Son môi thì tạm ổn nhưng nhãn hiệu cái túi này không hề rẻ
"Anh chỉ muốn làm em vui thôi mà vợ, đừng giận anh nữa nha?" Giang Quyết ôm cô, cúi đầu cẩn thận lấy lòng
"Vì sao em giận anh có biết không? Vấn đề là do anh, anh đã ý thức được mình làm si chuyện gì chưa? Về sau anh có đảm bảo không tái phạm nữa không?" Cô giãy dụa, nhíu mày hỏi
"Anh biết rồi vợ, sau này anh chắc chắn không tái phạm nữa, anh cam đoan, vợ đừng giận nữa được không? Vợ ơi? Vợ à?" Ai đso lại dính vào người cô, ôm chặt nũng nịu
Cô thở dài, cô tuyệt đối không tin lời cam đoan của anh
"Được rồi, sau này không cho phép anh mua đồ đắt thế nữa, em không cần. Có tiền cũng không cần lãng phí thế" Từ Hoãn hết cách, giá chiếc túi này ít cũng phải năm chữ số
"Vợ ơi, đây là tiền tự anh kiếm được, huống hồ anh kiếm để cho vợ tiêu mà, nếu không giữ lại làm gì?" Anh nói như thể đó là chuyện đương nhiên
"So với chuyện đó, em hy vọng anh chín chắn hơn" Nhìn bóng dáng cao lớn của Giang Quyết, Từ Hoãn chắc chắn là mình có thích anh, nhưng đôi khi lại cảm thấy mệt mỏi, không biết bao giờ anh mới trưởng thành đây, và khi thời điểm ấy tới, liệu người bên cạnh anh còn là cô hay không
"Dạ, anh biết rồi vợ" Anh ôm chặt cô, vùi vào cần cổ cô thở dài.


— QUẢNG CÁO —