Gặp Được Em Ở Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất

Chương 72: Không cho phép chê anh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trước khi về nhà Từ Hoãn đã chẳng kỳ vọng gì
Quả nhiên, tới hôm thứ hai thì trong nhà đã vắng tanh. Mẹ chắc tới nhà bạn chơi mạt chược, còn ba thì chắc cũng tới nhà bạn rồi

Cô nấu tạm sủi cảo đối phó bữa trưa, tự dưng trong lòng lại thấy nhớ Giang Quyết
Thế là cô gọi video cho anh luôn
Một lát sau bên kia mới nhận điện, "Vợ ăn cơm chưa?" bên anh có vẻ rất yên tĩnh
"Ăn rồi, anh đang làm gì mà lâu thế mới bắt máy" Từ Hoãn ngồi trên sofa ôm gối hỏi
"Anh vừa ăn cơm, giờ anh đang ở nhà ông nội. Sao vậy?" Vợ anh rất ít khi chủ động gọi, cho nên bây giờ anh có chút thụ sủng nhược kinh
"À, không có gì, anh ăn cơm đi" Trưởng bối đều ở đó, cô lại bắt anh nghe điện thoại có vẻ không hay lắm
"Sao nào vợ, nhớ anh hả?" Anh ghẹo
"Ừ, em nhớ anh" Từ Hoãn mềm lòng

Cơ thể Giang Quyết đột nhiên vỡ vụn, trái tim anh rạo rực, cười như thằng ngốc, anh dựa vào tường dịu dàng nói, "Anh cũng nhớ vợ, mai mấy giờ anh ra trạm xe đón em?"
"Mười hai rưỡi đi, đợi lát nữa em sẽ đặt vé" Ở trong căn nhà lạnh lẽo này còn không bằng ở bên cạnh chàng ngốc của cô
"Vậy mai về thẳng nhà anh nhé?" chàng ngốc nào đó thấp giọng hỏi, trong đầu lại hiện ra mấy cảnh tượng bậy bạ
"Ba mẹ anh không có nhà à?" Cô vẫn chưa muốn gặp phụ huynh
"Bọn họ có nhà riêng, không ở cùng anh. Tối mai ở cùng anh được không vợ" Anh đáng thương cầu xin, giọng nói nghe nặng trĩu
"Được" Từ Hoãn cắn môi đáp, đã lâu rồi không âu yếm cùng anh, cô cũng thấy nhớ
"Anh mau ăn cơm đi" Cô giục
"Dạ, mai gặp vợ ạ" Anh đợi cô cúp điện thoại sau đó khấp khởi nhảy chân sáo tới phòng ăn, chỉ hận không thể lập tức tới trưa mai
Buổi tối, sau khi ba mẹ về, Từ Hoãn thưa chuyện mai mình sẽ quay lại trường học
"Nhanh vậy đã về hả?" Bà Từ ngạc nhiên
"Vâng, bên trường học có chút chuyện ạ" Cô đáp
"Thiếu tiền thì nói mẹ, ăn uống đầy đủ con nhé" ông Từ căn dặn
"Vâng được ạ" Cô về phòng thu dọn hành lý
Hôm sau cô đi sớm tới đường sắt cao tốc để đổi vé, gần mười giờ đã đến gõ cửa nhà Giang Quyết
Giang Quyết dụi mắt chậm chạp mở cửa, không ngờ chờ đón anh lại là niềm vui to lớn tới thế
"Vợ, sao em tới sớm thế? Cũng chẳng bảo anh đi đón em" Anh vội kéo cô vào, cất hành lý cho cô
"Muốn anh ngạc nhiên ấy mà" Cô cười chúm chím, ôm cơ thể ở trần của anh
"Vợ anh tốt quá, nhớ em chết đi được" Giang Quyết bưng mặt cô tỉ mỉ ngắm, rồi cúi đầu dung dữ hôn
"Ưm...anh chưa đánh răng" Từ Hoãn giãy giụa oán trách,
"Không cho phép chê anh" Thế là ngay cả cơ hội giãy giụa cũng mất luôn, anh ôm chặt lấy cô, nôn nóng hút lấy mật ngọt trong miệng
Hai người đứng sau cánh cửa hôn đắm đuối, Từ Hoãn ôm cổ anh, chân hơi mỏi, cô khẽ cắn lên đầu lưỡi anh, lúc rời ra còn mang theo một đường chỉ bạc
Giang Quyết hôn lên trán cô, lên mắt, mũi, rồi mổ lên khóe miệng, đợi cô hô hấp ổn định lại rồi ôm thẳng cô vào phòng ngủ
"Vợ ơi sờ anh đi" Anh đặt cô lên giường, kéo tay cô đòi hỏi
Từ Hoãn sờ lên ngực anh, cơ ngực căng phồng, lộ ra sự cường tráng đầy sức sống, rồi cô vân vê hai núm vú hồng nhạt và dùng hai ngón tay chà nát nó
Hô hấp của anh trở nên khàn đục, anh vội cởi áo cộc tay và áo lót của cô, để cho bầu ngực tự do bay nhảy
Đôi mắt Giang Quyết đỏ ngầu, anh thở hắt ra, hai tay dồn hai bầu ngực lại, rồi cúi người đói khát nuốt lấy núm vú vào miệng
"A, anh chậm thôi, ..." Ngực cô trở nên tê dại, anh ăn xong một bên lại đổi sang bên kia, không biết mệt mỏi là gì, dần dần hai trái anh đào bị mút tới sưng đỏ lên
"Ăn ngon quá vợ ơi, anh muốn uống sữa nữa" Giang Quyết ngẩng đầu nhìn chằm chằm gương mặt ửng đỏ của Từ Hoãn, giọng nói khàn khàn đầy khao khát
"Em làm gì có!" cô giận dữ thẹn thùng, ngón tay quét qua đầu nhũ hoa anh để trả thù
"Ấy.... ! Vợ thực sự muốn chết mà!" Giang Quyết bị cô kích thích khiến cơ thể run lên, dương vật ngóc đầu thức tỉnh. Hạ thân anh đè lên hạ thân cô, ma sát cách lớp quần áo. Sau đó anh lại cúi đầu, gặm cắn đầu ti, liều mạng hút lấy


— QUẢNG CÁO —