Gặp Được Em Ở Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất

Chương 91: Không đâu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nhận được tin này, Từ Hoãn cảm thấy khá khó hiểu, cô hồi âm, "Xin chào Trần Tắc Đồng, sao lại là mình?" Cậu ta là dân chuyên nghiệp, còn từng thu âm rất nhiều bài, sao lại muốn hợp tác cùng cô chứ?
Bên kia nhanh chóng nhắn lại, "Vốn là mình đơn ca, nhưng mình cảm thấy như thế quá nhạt nhẽo nên mới đề nghị chuyển sang song ca, mình đã xem clip tranh tài hai năm trước và cảm thấy cậu rất hợp với bài này. Vì thế liền đề cử cậu với hội sinh viên"

Sau đó cậu ta liền chia sẻ link bài hát gốc "Vạn chủng phong" của mình trên NetEase Cloud
Từ Hoãn đã từng nghe bài này, thậm chí cô còn để chế độ vòng lặp. Giọng hát của Trần Tắc Đồng rất êm tai, có chất sần sùi nhưng lại cũng rất tinh tế.Rõ ràng còn trẻ nhưng lại toát ra vẻ thăng trầm, giống như đã trải qua hàng ngàn biến cố của cuộc đời
Cô vừa mừng vừa lo đang định nhắn tin hỏi lại thì Trần Tắc Đồng đã nhắn tiếp
"Đang ở phòng ngủ à? Giờ cậu có rảnh không? Mình chờ cậu dưới tầng một rồi chúng ta nói chuyện"
Từ Hoãn mím môi, chỉnh trang qua loa rồi xuống tầng
Thật ra mà nói, Trần Tắc Đồng có tư cách trở thanh nhân vật làm mưa làm gió trong trường, học y mà lại biết hát, lại còn đẹp trai. Vóc dáng cao to đang đứng chờ cô dưới cây long não tỏa hương thơm mát, yên tĩnh và thanh thản, thẳng thắn và sạch sẽ.
Thấy cô tới, Trần Tắc Đồng đứng thẳng người mở lời, "Tới quán trà sữa gần trường nhé"
Cô đành ngoan ngoãn bước theo, tự dưng được đại thần khen ngợi đương nhiên trong lòng cô cảm thấy rất hưng phấn. Ai bảo cô không có sức chống cự với những âm thanh hay, đặc biệt là hát hay chứ.

Tới quán, Trần Tắc Đồng gọi hai cốc trà sữa, đưa cho Từ Hoãn một cốc, cô cảm ơn sau đó hai người tùy tiện ngồi xuống một cái bàn gần cửa sổ. Thời gian này, chưa có nhiều sinh viên về trường mấy nên trong quán khá yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc nền du dương êm đềm
"Ừm, mình cho rằng mình không thích hợp vì mình không có chuyên môn" Im lặng vài giây, cô mở lời phá tan không khí ngột ngạt. Tuy cô có mẹ là giáo viên âm nhạc, nhưng ca hát là khả năng trời phú chứ không phải là di truyền, may ra cô được cái giọng dễ nghe và bắt nhịp khá ổn mà thôi
"Mình cảm thấy hợp, giọng cậu rất êm tai vả lại chuẩn nhịp, những chuyện khác cậu không cần lo, mình có thể dạy cậu"Trần Tắc Đồng thẳng thừng gạt bỏ tất cả mối lo ngại của cô, ngữ điệu kiên định không cho phép từ chối
"Vậy, vậy được, cảm ơn cậu..." Cô cười, coi như là đồng ý, rồi bưng cốc trà sữa lên uống một ngụm, vị ngọt hơi gắt
"Ừ, chúng mình còn nửa tháng để chuẩn bị, thế này nhé, mỗi tối chúng ta dành ra một tiếng để tập luyện được không? Cậu làm quen với bài hát trước đi, vài hôm nữa mình sẽ liên lạc lại nhé" Chàng trai mắt ngọc mày ngài, ôn hòa dịu dàng cười tươi như hoa nhìn cô gái, nếu để ý kỹ thì vẫn nhận ra có chút bồn chồn trong giọng nói ấy
"Được, sau này chắc phải làm phiền cậu rồi" Từ Hoãn có chút chùn bước
"Không đâu" Trần Tắc Đồng như thể không quan tâm
Hai người an tĩnh ngồi một lúc rồi tạm biệt nhau
Sinh viên của trường đại học khoa học công nghệ không phải chỉ là những con mọt sách không bận tâm sự đời. Bộ môn thể dục của trường với tiêu chí "Tinh thần văn minh, thể xác man rợ" làm chủ trương, phát triển bản thân theo định luật "Người tứ chi phát triển thì đầu óc càng tân tiến". Định luật này còn có thể suy luận ra như sau: Học không chơi đánh rơi tuổi trẻ. Mà đã chơi thì phải chơi thành tài thành nghệ. Mặc dù không có chuyên ngành thể dục thể thao, nhưng trường bọn họ đã liên tục giành được nhiều giải thưởng lớn trong các cuộc thi khác nhau như điền kinh, bóng ném, cầu lông, bóng rổ, bóng chuyền, bóng đá, bơi lội, thậm chí cả đua thuyền rồng. Tại giải bóng rổ đại học Trung Quốc năm 2017, đội bóng rổ nam trường họ đã giành giải vô địch và đội bóng rổ nữ giành giải á quân
Đại hội thể dục thể thao mùa thu của trường sắp bắt đầu. Năm nay Giang Quyết chỉ báo danh hạng mục chạy cự li dài. Kể từ khi thua một sư muội tại cuộc đua Marathon lần trước, tần suất trong phòng tập của anh đã tăng từ ba lần lên sáu lần. Vị sư muội này năm 15 tuổi đã thông qua cuộc thi để được nhận vào đội, tuy không cao nhưng sức khỏe lại rất tốt, khiến cho người ta phải nể sợ. Hình ảnh của bọn họ, một người quán quân một người á quân, được treo ở nhiều trang khác nhau trong nhiều tháng như thể sỉ nhục anh. Giang Quyết định bụng lần này phải chuẩn bị kỹ, không thể thua thêm lần nữa
Tối hôm đó, sau khi chạy xong 3000m, Giang Quyết ngồi ở sân vận động nhìn người qua lại. Nhớ tới vợ là lại ngứa ngáy, anh lấy điện thoại ra, mở khóa bằng giọng nói.Đợi mười mấy giây thì thấy bị cúp máy. Anh nghi hoặc nhìn màn hình, sau đó nhận được một tin nhắn, "Em đang luyện tập, lát nữa về sẽ goi cho anh"
Tập luyện? Sao anh không biết cô tập luyện cái gì nhỉ?
Anh nhanh chóng hồi âm:" Em tập ở đâu? Anh đi tìm em?"
Kết quả, không ai đáp lại anh nữa
Giang Quyết cúi đầu trầm tư, ngón tay cọ xát vào gương mặt xinh xắn trên màn hình khóa
Ngồi một lát, anh về phòng, tắm rửa rồi trèo lên giường đợi điện thoại.


— QUẢNG CÁO —