Gặp Gỡ Bất Ngờ “Một Ly Trà”

Chương 14: Sơn vũ mãn lâu (Trung)



Có chuyện xưa ngay từ đầu, liền định trước sẽ chấm dứt.

Mà lúc này, thật đúng.

Có lẽ tôi mẫn cảm, có chút lo sợ, không tự tin, nhưng một cô gái như viên ngọc sáng xuất hiện làm cho tôi không kịp trở tay. Nếu không thể ở trong toàn bộ ánh nhìn của Thẩm Ngưỡng Nam, như vậy tôi sẽ rời đi. Bởi vì một tình yêu không trọn, sẽ xé rách linh hồn tôi, gặm nhấm tâm can tôi. Có lẽ sự tình không đáng sợ như vậy, nhưng tôi là người hay gặp phải tình tiết bi kịch, tôi thà rằng nắm chắc kết quả đã thấy trước, như vậy trường hợp xấu thế nào tôi cũng có thể đối mặt. Việc này thật ra cũng là một kiểu tự bảo vệ mình.

Hiện tại, tôi cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ là muốn điên cuồng để bản thân chìm ngập. Tôi theo Đàm Kiếm đến K, cùng cậu ta khàn giọng gào thét một bài lại một bài, cho đến lúc cổ họng khàn khàn. “Có phải cô không không được vui, Thần Hi?” Đàm Kiếm phát hiện điểm quái dị ở tôi.

Tôi liều mạng lắc đầu, “Không có, hôm nay tôi rất vui, chơi đùa như vậy, quá khích như vậy, làm sao phải áp chế chính mình chứ?”

“Đúng rồi, lần sau khi tôi đi chơi, sẽ gọi cho cô, được rồi!”

“Tốt, tốt!” Tôi vội vàng gật đầu.

“Mưa mùa đông cuối cùng đi qua, bầu trời hé lộ màu xanh nhạt, tôi trong tia sáng xuân sớm tươi mát, liền tức khắc viết nhật kí. Thì ra tình yêu từng cho tôi tâm tình vui vẻ, như một phía sâu xa của cảnh vật, từng vì yêu mà lòng thương tổn, chiếm thật nhiều trong hồi ức  một đời người.”

Bài ca thương cảm “Tâm tình mỹ lệ”, tôi hát mà lệ rơi đầy mặt.

“Thần Hi, có phải hát cô rất nhập tâm hay không.”

“Nhập tâm mới có cảm xúc mãnh liệt, ngâm nga như ấm nước sôi thì còn ý nghĩa gì.” Tôi nói dối với Đàm Kiếm, cậu ta còn nhỏ, chưa nghiệm qua tình yêu đau lòng, nên mới có thể vô ưu vô lo. Có một ngày, không còn sức lực để yêu, chỉ còn hồi ức lưu lại mãi mãi, cũng chỉ khi quay đầu lại, mới chợt nhớ lại ta từng thật sự yêu một người. Khi đó, cậu ấy sẽ hiểu tâm tình lúc này của tôi.

Khi Đàm Kiếm đưa tôi về, đã là đêm khuya. Tôi có chút không tỉnh lắm, vẫn nhớ rõ dặn dò cậu ta cẩn thận trên đường và vân vân, cậu ta không hờn giận lải nhải của tôi, vẫy vẫy tay rời đi.

Đèn ở cửa cầu thang lại bị hỏng, tôi lấy di động ra, muốn để tia sáng nhỏ soi đường, có thông báo hơn mười cuộc gọi nhỡ, tôi nhìn cũng không nhìn, toàn bộ xóa đi. Khi đến lầu hai, di động lại đột nhiên leng keng thùng thùng vang lên, trong lúc đêm khuya, thanh âm thật dọa người, tôi cuống quít nghe.

“Thần Hi, mang chút tiền đến phòng tiếp dân của cục dân phòng.” Là Tề Bằng.

Tôi ngồi trên cầu thang, không hiểu lắm, “Tiền sao? Muốn bao nhiêu?”

“Một vạn.” Thanh âm Tề Bằng có chút tức giận, còn có chút mỏi mệt.

“Tôi không có nhiều như vậy, mang thẻ có thể chứ?”

“Đến rút ở máy ATM, nhanh chút.” Tề Bằng không nói gì thêm, treo điện thoại.

Tôi buồn bực xoay người xuống lầu, nhớ rõ siêu thị bên cạnh có máy ATM. Tôi lấy tiền, đánh xe đi vào phòng tiếp dân của cục dân phòng.

Trực đêm là một người đán ông mập mạp, tôi đứng ở ngoài cửa thò đầu nhìn vào, ông ta nghiêm mặt nói: “Không nên nhìn, người đang ở bên trong.”

Tôi “A” một tiếng, rồi đi vào. Quả thực, Tề Bằng đang có vẻ mặt âm trầm ngồi ở chỗ kia, cô gái cúi đầu cạnh bên lại là Hứa Lệ.

“Tiền đã mang đến sao?” Tề Bằng thấy tôi, có chút vừa tức vừa xấu hổ.

Tôi đưa cho anh ta, hai mắt vẫn khó hiểu trừng với Hứa Lệ. Tề Bằng đem tiền ném cho người đàn ông trực ban, người đó lảm nhảm: “Bạn gái tốt như vậy không quý trọng, ở bên ngoài làm trò mèo, đầu hỏng rồi!”

“Đúng, đầu tôi bị hỏng thật, phiền toái đại gia làm thủ tục để chúng tôi đi ra ngoài đi!” Tề Bằng nhẫn nại nói.

Người đàn ông không tình nguyện giải quyết xong xuôi, Tề Bằng lôi kéo tôi còn đang sững sờ đi ra khỏi phòng tiếp dân, Hứa Lệ cúi đầu theo ở phía sau.

“Cô, cô cái gì gì đó, tự mình gọi xe trở về.” Mặt anh không chút thay đổi ném cho Hứa Lệ một xấp tiền, dắt tôi ngăn một chiếc taxi lại.

Có thể bởi vì sự hiện diện của tôi, Hứa Lệ có chút khó xử, nhưng vẫn nhận số tiền, nói với Tề Bằng: “Lần sau nhớ cho tôi số điện thoại.”

Tề Bằng nhắm chặt hai mắt, thở dài một hơi, để ý cũng chưa để ý, vẫy tay ra hiệu tài xế lái xe, tôi quay đầu nhìn Hứa Lệ, người còn đang kinh ngạc nhìn. Cũng là một người đáng thương, nhưng tôi sẽ không đồng tình.

Xe ở giữa đường bên công viên ngừng lại. Mùa xuân vừa bắt đầu không lâu, ban đêm khí lạnh còn rất nhiều. Tôi khép chặt áo khoát ngoài, ôm chặt hai vai, nhìn Tề Bằng vẫn trầm mặc không nói.

“Mẹ nó, thật xúi quẩy, hôm nay tự nhiên gặp phải dân phòng, nói tôi đi chơi gái.” Tề Bằng hổn hển lên tiếng. Tôi đoán được, thật là một màn kịch tính, không khỏi cười ra tiếng, cười không ngừng đến nước mắt đều chảy ra. “Ai bảo anh làm nhiều chuyện xấu, nên mới bị phát hiện lúc đang đánh hăng hái. “

Tề Bằng cũng cười, “Hôm nay xem em có chuyển nhà hay không, gõ cửa nửa ngày, lại gõ ra cô gái ở đối diện. Cô ta như vậy, anh vừa thấy đã biết là nhân vật gì, ai, anh cũng không phải người yêu cầu cao, nói mấy câu, anh liền chở cô ta đi khách sạn đặt phòng, không nghĩ tới, ai!”

Tôi nhìn Tề Bằng, từ từ hỏi: “Sao có thể cùng người xa lạ trên giường? Như vậy thật sự khoái hoạt sao?”

“Chết tiệt, nhất thời có cảm giác kích thích. Sau khi xong rồi, tự bản thân cũng xem thường mình, cũng ngại bẩn. “

“À!” Tề Bằng chính là như thế, sai phải thẳng thắn, không che giấu, cũng xem như người có cá tính. “Nếu có ngày em cũng hư hỏng, không biết có giống như anh không.” Tôi bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống của tôi bình thản như nước, thú vị gì cũng không có, không giống thiên sứ, không giống ác ma, cũng không giống con người.

“Không cho phép em hư hỏng.” Tề Bằng thật chính nghĩa trừng mắt với tôi.

“Vì sao? Nhân chi sơ, ác là bản chất, vì sao em phải làm nguỵ quân tử?”

“A, anh biết em chỉ là nói đùa, em là dạng người ra sao, anh thấy rõ.” Tề Bằng vỗ vỗ lọn tóc bay lên của tôi, cười nói, “Người và người vốn không cùng một dạng, lý trí của em chung quy tốt hơn cảm tính.”

Anh ta nói đúng, tôi chỉ là nói đùa, tuy ý định của tôi muốn phóng túng chính mình, thời khắc mấu chốt, tôi vẫn lùi bước, ngay cả dũng khí hư hỏng tôi cũng không có.

“Cám ơn em, Thần Hi, trễ như vậy còn để em đi ra chứng kiến cảnh như vậy.” Tề Bằng trên mặt toát ra chút khó xử.

“Tiền trả vào tài khoản của em là được, cái khác không sao hết.” Tiền của tôi sạch sẽ, kiếm được rất vất vả, tôi không nghĩ đền đáp loạn.

“Em nha!” Tề Bằng cười ha ha, lập tức lại nghiêm túc nói: “Đề nghị của anh, em có suy xét không?”

Tôi rất muốn vỗ tay cho anh ta, dũng khí thật sự đáng khen ngợi. Một đêm tình bị phá hủy, còn dám đề nghị. “Ừm, em nghĩ anh cần một người vợ có trái tim mạnh mẽ, đủ để có thể đối mặt nhiều tình huống đột phát, chồng như anh, em đoán chừng mình chấp nhận không nổi.” Trong lòng anh ta, thật sự để tôi trở thành phật sống tâm tình phẳng lặng như nước sao? Là phật cũng là không muốn cùng những cô gái khác chung một người chồng.

“Ha ha!” Tề Bằng có chút ngượng ngùng hiếm thấy cúi đầu, “Đúng vậy, chồng như anh thật hoàn toàn hư hỏng. Nhưng người ta rồi sẽ thay đổi, em tin hay không?”

“Vậy mỏi mắt chờ bộ dạng sau khi thay đổi đi!” Đêm càng sâu, người phải kiếm kế mưu sinh ngày mai còn phải dậy sớm, tôi đứng dậy, không muốn cùng anh ta nói chuyện vô nghĩa tiếp tục, “Anh tiếp tục tỉnh lại, hay là đưa em trở về?”

“Đưa em trở về!” Anh ta bất đắc dĩ nói.

Một ngày phát sinh lắm chuyện, tôi tựa hồ từ thiên đường đến nhân gian rồi xuống địa ngục hết một vòng luân hồi, hiện tại tôi chỉ muốn vùi đầu, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai lại là một ngày mới. Tôi không phải là người tài cán vì nghiệp lớn và trăn trở như người già, chuyện to lớn vứt cho ngày mai suy nghĩ, cuối cùng sẽ có thời điểm vượt qua. Trước kia tôi cũng như vậy vượt qua, tình huống hiện tại cũng không đáng sợ so với trước kia.

Trong nhà trọ mỗi một ngọn đèn sau khung cửa sổ đều tắt, riêng tôi đong đưa đến rạng sáng mới quay về. Khi lên lầu, tôi hết cuồng dại nhìn đông sang nhìn tây, muốn tìm một bóng dáng trông góc tối, tôi thất vọng rồi.

Trong cuộc sống không phải chỉ có tình yêu, ngày hôm sau, tôi đúng hạn đến lớp học. So sánh với trước kia, tôi hiện tại thật sự rất chuyên nghiệp, học sinh chọn môn học của tôi rất nhiều, dự thính cũng không thiếu, là một môn kinh tế xã hội, nhiều lý luận kinh tế, không kém. Tôi tận lực dẫn chứng phong phú, không gò bó đơn điệu như các tiết truyền thống, khiến tiết học thêm sinh động một chút.

Một tiết giảng bài kết thúc, tôi miệng khô lưỡi khô, người như bị kéo tuột. Ngồi trên bàn công tác, hồi lâu cũng không muốn nhúc nhích.

“Tiểu Thần, tan học!” Hiệu trưởng Vi cười đi vào văn phòng, ngồi xuống trước mặt tôi. Hiệu trưởng Vi đối với tôi có ơn tri ngộ, tôi phi thường kính trọng cô ấy. Tôi đứng dậy gật đầu với cô.

“Mau ngồi xuống, nhìn em thật mệt.” Chị ấy đem cốc nước đưa cho tôi, ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Đồng sự khác trong văn phòng đều lên lớp, chỉ còn chị ấy và tôi.

“Không ngủ được phải không? Sắc mặt có hơi trắng bệch, một mình bên ngoài, phải biết tự lo cho mình.” Biểu tình chị dịu dàng, có điểm giống mẹ tôi.

Tôi gật đầu nói dạ.

“Tiểu Thần, năm nay ban tốt nghiệp có thực tập, nếu em có thể hoàn tất các khóa sớm, thì đi xem xét đi!”

Thực tập lữ hành, đều là các nơi rộng lớn, tôi nghe nhóm đồng sự nói qua, giáo sư Như cũng đi nghỉ phép thông thường thoải mái, hơn nữa là miễn phí. Tự cho mình một thời gian giải phóng, không phải chuyện xấu, tôi suy nghĩ, nói: “Không thành vấn đề, nhưng mà gần đây em muốn chuyển nhà, khả năng phải mất một ít thời gian.”

“A, nơi đang ở không thích hợp sao?” Hiệu trưởng Vi quan tâm hỏi.

“Dạ, nơi ở có chút không phù hợp.”

Hiệu trưởng Vi gật gật đầu hiểu ý, chị ngừng một hồi, như nhớ tới điều gì, nói: “Nếu em không chê trường học ầm ỹ, nhà trọ nữ sinh còn có một phòng trống, nếu được em thì chuyển lại đây sống. Nhưng mà, tiền thuê nhà phải nộp nha.”

Tôi vui sướng xác định, “Thật sự có thể chứ?” Có thể ở tại trường học thật sự tốt quá.

Hiệu trưởng Vi nở nụ cười, “Ừm, nhưng sinh hoạt hằng ngày cùng với học sinh giống nhau, buổi tối đúng giờ tắt đèn, sáng sớm thức dậy, nữ sinh líu ríu, rất phiền.”

“Không sao, không sao, trước kia em cũng ở trong trường học, rất quen thuộc. Em mua cái đèn bàn là được, sáng sớm cũng là chuyện tốt, giống như trở lại thời kì đại học thôi.” Tôi vội vàng phân bua.

Hiệu trưởng Vi mỉm cười đứng lên, “Em nghĩ như vậy thì tốt rồi. Ngày thực tập còn khoảng chừng một tháng, em không cần quá vội, an bài chương trình học thật tốt, từ từ chuyển nhà.” Nói xong, chị liền đi vào gian văn phòng khác.

Tôi hưng phấn ngẩng đầu, vui vẻ muốn ca hát. Tề Bằng nói tôi thích tránh trong tháp ngà voi, tôi thừa nhận, thật ra trong lòng mỗi người đều có một tòa tháp ngà voi, chỉ là người khác không muốn bị nhốt, đều thoát ra ngoài, mà tôi lại cam nguyện như vậy.

Mở ra bản bài soạn, tôi nghĩ quy hóa một chút chương trình học lần nữa. Di động trong ngăn kéo vang lên, mở ra vừa thấy, là Thẩm Ngưỡng Nam.

“Tối hôm qua ngủ rất sớm sao?” Tiếng nói của anh ôn hòa như trước, tôi lại thoáng thấy như xa vời.

“Ừm, rất sớm đã ngủ.” Tôi không dám xác định chúng tôi còn giống trước đây tự nhiên bình thản hay không, tôi cẩn thận cân nhắc câu nói, dần dần trả lời. Thành thật nói ra, tôi sợ.

“Ừm, vừa mới có tiết?”

“Đúng, vừa tan học. Anh không có tiết sao?”

“Anh một hồi nữa sẽ đi. Thần Hi?”

“Sao?” Tôi chờ câu tiếp của anh.

“Buổi tối anh đi đón em, em không nên chạy lung tung.” Anh khẽ thở, nhẹ nhàng mà nói.

“Được!” Nên đến thì sẽ đến, trốn cũng không phải vấn đề, tôi nghĩ như vậy.

Thời điểm giữa trưa, tôi nhận được một bó hoa, một bó hoa bách hợp lớn. Mùi hoa thanh nhã nhẹ nhàng vương từng góc văn phòng, đầu tôi chôn trong bó hoa, có chút cảm khái. Một lần đầu nhận được hoa là khi tình cảm đã nhận định, khi đó anh cưng chiều tôi, hơn một ngàn dặm, nhờ công ty chuyển phát giao tới, ngày đó là sinh nhật tôi. Con gái luôn hư vinh, thích một chút lời nói ngọt ngào và chút quà tặng không thực tế. Hoa chỉ mấy ngày rồi tàn, nhưng vẫn thật thích.

Hoa do Tề Bằng tặng, cảm ơn tôi đêm qua  đã giải vây. Lý do không lãng mạn, dùng bó hoa đẹp như vậy, thật là lãng phí. Đồng nghiệp có chút hâm mộ, tôi đem bó hoa mở ra, gửi mỗi người một cành. Không phải hoa hồng, đưa ai đều có thể.

Trời còn chưa nhuốm tối, Thẩm Ngưỡng Nam đã đến dưới lầu của tôi.

Trên xe, anh không cấp bách lái xe, chỉ là nhìn tôi thật sâu. Tôi trở hộp CD trên xe, tìm giọng ca lão luyện Nhất Thủ, không muốn đối diện tầm mắt anh.

“Thần Hi, anh muốn nói với em một chuyện.” Rốt cục, anh mở miệng, ngữ khí có chút bất đắc dĩ.

“Được!” Tôi vẫn không ngẩng đầu.

“Minh Kỳ, chính là cô gái ngày hôm qua ở quán cà phê, cô ấy là bạn học khi anh ở nước Pháp, cũng là bạn gái trước của anh.” Anh nói có chút gian nan, nhưng thực thẳng thắn. “Khi đó học ở nơi đất khách, cô đơn mà cũng rất vất vả, tụi anh cùng Bách Thanh và vài bạn học thường tụ cùng một chỗ bữa trưa, dần dần, anh và cô ấy đến với nhau. Cô ấy một lòng muốn vào dàn nhạc hoàng gia Anh làm tay vi-ô-lông cấp cao nhất, mà anh lại muốn về nước dạy học, mục tiêu khác nhau, ai cũng không muốn nhân nhượng đối phương. Tụi anh giằng co cho đến trước khi về nước, mới quyết định chia tay.”

Hệt như lý do Ôn Tử Trung ly dị, sắc hoa tương phản tình cảm thật gian. Không phải vì không thương, mà vì lý niệm bất đồng, do không gian và khoảng cách. Chỉ là, vợ Ôn Tử Trung đi xa, mà nay cô ấy đã trở về. Bây giờ, khoảng cách gần, mọi thứ cũng không như trước, tôi chờ anh tiếp tục, sau đó chuẩn bị thật lòng chúc phúc.

Anh không tiếp tục, tựa hồ đang dồn sức. Tôi nâng mắt nhìn anh, lại nhìn thầy ánh mắt anh chỉ trích.

“Thần Hi, em sao như thờ ơ với chuyện xưa của người khác?”

Đây vốn dĩ là chuyện xưa của người khác, tôi có thể thế nào, tiếp theo cùng nhau thở dài sao? Tôi mờ mịt nhìn anh.

“Vẻ mặt em như đợi cho được kết quả đã dự liệu vội vàng đẩy anh ra ngoài, ngay cả níu giữ anh một chút em cũng không làm được sao?” Anh nói có chút thống thiết, tôi cũng rất đau, không phải là không níu giữ, mà là tôi không có quyền như vậy. Tôi và anh chỉ là ôm ấp vài lần, hôn qua hai lần, hứa hẹn thề thốt gì đều không có, tôi lấy gì để níu giữ?

“Thần Hi, em có để ý đến anh sao?” Anh lo lắng truy vấn.

Tôi để ý đến anh vượt qua tưởng tượng của anh, với tôi lúc này nói đã không nên lời, nhưng vẫn thành thật gật gật đầu.

“Vậy phiền em nhìn anh, được không?” Anh lớn tiếng gào thét với tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh đầy tơ máu, đôi mắt ảm đạm. “Em từng nghĩ qua trước kia anh từng có bạn gái, chỉ là không nghĩ tới cô ấy nổi trội xuất sắc như thế, em có chút… Có chút giật mình.” Tôi ấp úng nói.

“Nổi trội xuất sắc, nổi trội xuất sắc, người nào có thể xuất sắc nổi trội hơn em. Em không cảm thấy trước mặt em, anh sẽ như kẻ ngốc, lo được lo mất, chỉ sợ lơ là một giây sẽ bắt không được em.” Anh buồn bực trừng mắt nhìn tôi.

Tôi cười khổ, cách anh diễn tả thật khuyếch đại, người như tôi thật có khả năng lớn giống vậy, tại sao trước mặt cô ấy anh cũng không nói quan hệ của chúng tôi, hay chỉ là bạn bè?

“Cô ấy chỉ ở Bắc Kinh diễn hai tuần, không có phát sinh gì. Thần Hi, đồng ý anh đừng nghĩ lung tung, được không?” Anh cầm tay tôi đặt bên miệng, đầy tình ý mà hôn.

Tôi gật đầu, người nghĩ lung tung không phải tôi, tôi chỉ tôn trọng sự thật. Có thể phát sinh gì hay không, anh nói cũng không thể khẳng định. Tôi từ lâu đã không như còn trẻ con lừa mình dối người một cách đơn thuần. Trước khi anh không cần tôi nữa, tôi cứ tin tưởng anh trước vậy! Ngoan ngoãn dựa vào trước ngực anh, ôm lấy thắt lưng anh, chạm vào nhiệt độ cơ thể chân thật.

Anh cuối cùng thoải mái mà nở nụ cười, ôm lấy tôi, cho đến khi bóng đêm lan tràn mờ mịt.